5.
Vào đến trong cung, cảm thấy như đống lửa.
Tỷ tỷ chỉ cần cẩn thận một chút sẽ phát hiện, huống hồ mấy tháng gần đây thường xuyên cung thăm tỷ tỷ, quen thuộc với cung nữ trong cung điện . Hơn nữa, đó học theo dáng vẻ, cử chỉ của tỷ tỷ gần như giống đến tám, chín phần, chắc cũng vấn đề gì lớn.
Ta bất an giường của tỷ tỷ, trằn trọc suốt đêm ngủ nổi.
Mãi đến khi trời bắt đầu hửng sáng, mới thấy chút buồn ngủ. Lúc , thị nữ Cẩm Nhược tới gọi dậy. Cẩm Nhược chuyện và tỷ tỷ hoán đổi phận. Cho dù , với bao nhiêu năm gắn bó, nàng cũng thể dễ dàng phân biệt chúng .
Cẩm Nhược nhẹ nhàng đánh thức , bảo rằng lát nữa các phi tần trong cung sẽ đến thỉnh an hoàng hậu như lệ thường, hỏi gặp họ .
Ta bảo Cẩm Nhược, khi đổi phận với tỷ tỷ, sẽ cố tránh gặp bất kỳ ai. Bảo họ rằng hoàng hậu đang mang thai, cơ thể mệt mỏi, từ nay xin miễn những thỉnh an.
Cẩm Nhược gật đầu.
Ta vốn nghĩ như là thỏa , ai ngờ lý do giả bệnh thật sự gây rắc rối.
Dương Mặc Kỳ hoàng hậu khỏe, khi hạ triều liền lập tức chạy đến.
Ta quên mất, Dương Mặc Kỳ luôn đặt tỷ tỷ trong tim.
Ta đối diện với , trong phận của tỷ, lòng thấp thỏm yên, tim đập liên hồi, mà ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh. Một mặt lo che kỹ nốt ruồi lệ ở đuôi mắt , mặt khác thầm nhắc bản nhất định . Nếu mà phát hiện lúm đồng tiền thì nhất định sẽ nhận là tỷ tỷ thì nguy to!
Hạt Dẻ Rang Đường
Dương Mặc Kỳ nắm lấy tay , ánh mắt tràn đầy quan tâm:
“Như Nhi, nàng khỏe chỗ nào? Ta gọi thái y đến khám cho nàng nhé?”
Tay ấm áp, rộng và rắn rỏi. Cảm giác da thịt tiếp xúc khiến căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi. Đây là đầu tiên trong đời một nam nhân nắm tay… mà đó là phu quân của .
Ta khẽ rút tay một cách khéo léo, cúi đầu nhẹ giọng đáp:
“Thần , chỉ là đêm qua ngủ ngon nên mệt chút thôi.”
Dương Mặc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dịu dàng :
“Vậy là . Nếu nàng thấy khỏe, nhất định với .”
Mấy ngày đó, càng quan tâm hơn, gần như mỗi ngày đều đến cung, trò chuyện, đánh cờ cùng , vẻ gì là phát hiện điều bất thường.
Điều đó khiến thấy yên tâm hơn đôi chút, cũng cảm thấy ngụy trang quả thật tệ.
Dù , vẫn mong tỷ tỷ nhanh chóng , việc trở về đúng vị trí, mới thật sự an lòng.
Một hôm, đang chữ, còn thì bên cạnh mài mực.
Dương Mặc Kỳ , nét bút mạnh mẽ cứng cáp mà mất phần khéo léo, mực đậm mực nhạt đều khí thế.
Còn chữ của Dương Mặc Lễ thì đầy khí phách, nét bút tựa sấm sét, mạnh mẽ hiểm hóc.
Quả thật câu “chữ như ” hề sai.
Ánh nắng len qua kẽ lá rọi mắt, ngẩng đầu ngoài, hoa hạnh đang rơi, đến ngẩn ngơ. Ta đến xuất thần, tay mài mực cũng ngừng lúc nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh/4.html.]
Một lát , một tiếng khẽ khiến giật hồn, sang thì thấy Dương Mặc Kỳ đang , nụ sâu.
Ta hỏi gì, chịu , cứ mãi thôi.
Ta chu môi vui, tay mài mực hết vòng đến vòng khác nghiên mực.
Hắn khẽ nắm lấy tay , đôi mắt ánh lên ý , phản chiếu gương mặt trong đó:
“Đừng giận nữa. Để vẽ một bức tranh tạ với nàng, ?”
Hắn hỏi han gì nhiều, cứ thế để dựa bàn vẽ, là họa một bức chân dung cho . Ta nhất thời luống cuống, tay chân chẳng đặt cho .
Hắn chỉ , bảo cứ thoải mái, tư thế nào dễ chịu thì giữ nguyên tư thế , vì bức họa sẽ mất kha khá thời gian.
Ta nghiêm chỉnh, lưng thẳng đơ như thể đang tiếp thánh chỉ.
Dương Mặc Kỳ liếc một cái, bất đắc dĩ :
“Nếu nàng cứ giữ dáng thế , e là hết nửa nén hương đau nhức đến chịu nổi . Thả lỏng … đúng , thả lỏng thêm chút nữa, tay đặt lên bàn, đừng dùng quạt che mặt, ừ, như thế là .”
Cuối cùng, khi chỉ dẫn từng chút, điều chỉnh tư thế. Hắn cúi đầu bắt đầu vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu , hạ bút phác họa vài nét.
Mà cũng nhờ lúc , rốt cuộc thể danh chính ngôn thuận ngắm .
Dương Mặc Kỳ lúc nào cũng mang theo nụ trong đáy mắt, dịu dàng như dòng suối mùa xuân tan chảy lớp băng giá tháng Chạp, khiến ấm lòng.
Ta bất giác tự hỏi: dịu dàng, chu đáo, ôn hòa như … tỷ tỷ yêu ?
“Đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ hết cả lên . Là vì ?”
Hắn khẽ nghiêng đầu trêu ghẹo, lúc đó đang vẽ gì đó giấy mà cũng quên liếc một cái, chân mày nhướng nhẹ, bộ dáng thong dong.
Bị chọc trúng tim đen, mặt đỏ rực lên, giận dữ trừng mắt lườm một cái, cố chối:
“Không ! Là thần thấy… nóng quá nên mặt mới đỏ thôi!”
Hắn gì thêm, chỉ mím môi , trong mắt là ý chiều chuộng.
Không từ lúc nào ngủ gật.
Mơ màng mở mắt, thấy một gương mặt ở sát gần ngay mặt, suýt nữa hét lên vì hoảng hốt, may mà còn kịp nín .
Hắn bật dịu dàng, ánh mắt như tơ:
“Tỉnh ? Vẽ xong , tới xem thử nào.”
Dương Mặc Kỳ vốn nổi tiếng vẽ .
Trong tranh, nữ tử nghiêng nghiêng dựa bên bàn, ngoài cửa sổ mưa hoa hạnh rơi lất phất, một nhành hạnh vươn qua song, cảnh vật giao hòa đến vô cùng.
Chỉ là… gương mặt của trong tranh , vì mang ánh mắt si tình như ?
Lúc … thực sự bằng ánh mắt như thế ?