23.
Tết qua, xuân về, chim bay lượn, cỏ xanh mướt mát.
Điều khiến vui mừng chính là Dương Mặc Kỳ cuối cùng cũng vượt qua mùa đông dài dằng dặc và lạnh giá .
Thế nhưng, qua Lập Xuân, tình trạng sức khỏe của liền tụt dốc thẳng , sắc mặt mỗi ngày một kém, đến cả sức xử lý công vụ cũng còn, hầu hết thời gian đều chỉ để ngủ, dù như tinh thần vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Thái y , lúc đây, gần như là ngọn đèn cạn dầu.
Ta gác chuyện, cũng đến Thái y viện nữa, mỗi ngày chỉ ở bên cạnh .
Hắn thích gối đầu lên đùi , rằng như mở mắt là thể thấy , thật bao.
Hắn nắm tay , như một đứa trẻ nhỏ:
“Sau khi chết, nàng ở bên ai cũng … nhưng nhất định là Dương Mặc Lễ.”
Hắn chăm chú, :
“Vãn Nhi, là nhỏ nhen lắm.”
Đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đầy ánh sáng:
“Ta sẽ giấu nàng , cả đời để Dương Mặc Lễ tìm thấy nàng.”
Cổ họng nghẹn , :
“Vậy thì sống thật , giữ thật chặt.”
Hắn ngước mắt trời, lẩm bẩm:
“Kiếp kịp … để kiếp .”
Những ngày , Dương Mặc Kỳ gần như luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, rời nửa bước, vài ngày đêm chợp mắt, uống nổi một giọt nước.
Tiểu Thiến từng khuyên chỉ một , nhưng chẳng còn nhớ rõ nàng khuyên bao nhiêu nữa. Đến cuối cùng, Tiểu Thiến đỏ cả hai mắt, cầu xin ăn chút gì đó. những món ăn , thật sự chẳng chút khẩu vị nào.
Thẩm Dực cũng từng khuyên , bảo giữ gìn sức khỏe.
Lúc yếu đến mức còn chuyện nữa, chỉ sợ rằng nếu rời khỏi, Dương Mặc Kỳ sẽ …
Ta ở bên , cho đến khoảnh khắc cuối cùng.
Có lẽ là gắng gượng quá sức, cuối cùng thể chống đỡ nổi mà .
Khi tỉnh , còn ở trong cung nữa, mà đang ở trong một cỗ xe ngựa đang chạy ngừng nghỉ, chẳng đang đưa .
Thẩm Dực đối diện , đang chờ tỉnh .
Ta cố dậy, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, lẽ vì quá lâu ăn uống gì nên chẳng còn sức lực, lên ngã xuống ghế.
Ta nghiêng , nắm lấy tay áo của Thẩm Dực, với rằng về cung, ở bên cạnh Dương Mặc Kỳ.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Dực , bình tĩnh :
“Cỗ xe … chạy ba ngày .”
Thẩm Dực cho uống thuốc, nên mới ngủ mê mệt. Nhân lúc đó, đưa rời khỏi hoàng cung.
Trong suốt ba ngày di chuyển, ngừng cho uống thuốc an thần, để đảm bảo sẽ tỉnh giữa đường.
Ta hỏi vì như .
Thẩm Dực , đây là mệnh lệnh cuối cùng mà Dương Mặc Kỳ giao cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh/24.html.]
Trước khi ngọn đèn sinh mệnh của Dương Mặc Kỳ vụt tắt, Dương Mặc Kỳ căn dặn: đưa rời khỏi hoàng cung, đến một nơi ai thể tìm thấy, đặc biệt là Dương Mặc Lễ.
Ta tin, khăng khăng đòi về.
Sau đó, Thẩm Dực với một chuyện, như một tiếng sấm chớp rạch ngang trời quang, chấn động đến mức màng tai rung lên ong ong, đầu óc trống rỗng.
Hắn :
“Bệ hạ… băng hà . Chuông tang gióng lên hai mươi bảy hồi, thiên hạ đều tin.”
Ta trừng mắt , dám tin nổi.
Chỉ cảm thấy tim như ai đó đập vỡ, một nỗi xót xa tên nghẹn cứng nơi cổ họng, m.á.u mặt lập tức rút sạch.
Trong mắt Thẩm Dực tràn đầy đau thương, giọng khàn khàn:
“Bệ hạ , tiểu thư Vãn Nhi ở bên trong những ngày cuối đời, thấy đủ mãn nguyện .”
Nỗi đau thương thể kiềm nén nữa, để mặc cảm xúc vỡ òa qua tiếng nức nở, nước mắt lăn dài từng giọt lớn, nhòe mờ cả tầm mắt.
24.
Đây là một thôn nhỏ hẻo lánh tận sâu trong núi.
Chính vì hẻo lánh nên tin tức truyền đến cũng chậm.
Hoàng thượng băng hà, Cảnh Vương đăng cơ, mất đúng một năm tin tức mới tới ngôi làng .
Vương đại nương đưa cho một giỏ bánh nướng, bánh còn bốc nóng. Ta cầm lấy một cái, thổi phù phù há to miệng cắn một miếng lớn.
Vương đại nương ngoắc tay gọi gần, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú khi chuẩn buôn chuyện, một tràng như s.ú.n.g liên thanh:
“Nghe cái ngày tân hoàng đế lên ngôi, liền sai đào lăng mộ của tiên hoàng. Ai ngờ trong mộ là mộ y quan. Làm tân đế tức đến vẹo cả mũi. Cái vị tân hoàng đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Ngai vàng đấy, bánh nướng bánh bao mà cho là cho. Vậy mà một chút lòng ơn, còn đào mộ . Thiệt chẳng tích chút ân đức nào cả!”
Ta gật gù phụ họa, nhưng mắt vẫn dán chặt chiếc bánh nướng trong tay.
“Dương…” Vương đại nương cúi đầu dáng vẻ chuyên tâm gặm bánh, khỏi bất mãn, hích nhẹ một cái: “Này, cô nương chỉ lo ăn bánh, gì đó?”
Ta nhét miếng cuối cùng miệng, hài lòng xoa bụng, ngẩng đầu bà đáp:
“Nghe , . Ta cũng thấy vị vương phi bỏ trốn là sáng suốt nhất đấy.”
Sau đó liếc ngọn núi đằng xa, tiếp:
“Vương đại nương, nhé.”
Vương đại nương hỏi:
“Ngươi viếng tiên phu ?”
Ta gật đầu.
Bà , giọng đầy tiếc nuối:
“Ngươi ngày nào cũng lên núi thăm mộ tiên phu, xem hai tình cảm sâu đậm thật. Chỉ tiếc là phu quân của ngươi mất sớm… Ai…”
Bà thở dài, lắc đầu rời .
Trên sườn núi phía xa, một cây liễu to lớn đang đung đưa trong gió. Lá liễu lác đác rơi xuống, phủ thành một lớp mỏng màu xanh nhạt mặt đất. Bên cạnh cây là một tấm bia nhỏ.
Ta đưa tay phủi vài chiếc lá rơi vương đó, dựa xuống bên cạnh, khẽ nghiêng đầu, vặn tựa bên bia mộ, cứ như thể đang dựa một thể còn ấm áp, chứ một phiến đá lạnh lẽo.
Ta về phía xa, dõi mắt theo ánh chiều tà đang dần buông xuống, ánh nắng hoàng hôn nhuộm rặng núi một viền vàng óng ánh.
Dương Mặc Kỳ, , những ngày mặt trời mọc lặn , để ngắm cùng … ?
Hạt Dẻ Rang Đường
___Hết___