Ta cúi đầu mím môi, mớ tóc rối trượt khỏi vành tai, che khuất ánh của . Rất lâu , chậm rãi đáp bằng giọng khẽ nhưng vô cùng kiên định:
“Ta .”
“Vãn Nhi…” giọng đầy bất lực.
Hắn còn định gì đó, nhưng cắt lời :
“Ta sẽ .”
Ta thẳng mắt , hề chớp lấy một .
Ánh mắt Dương Mặc Kỳ chạm , thoáng sững , khóe mắt khẽ cong lên, cả đôi mày đều mang theo nét vui tươi:
“Vì ?”
Hắn chống dậy, nghiêng gần, đôi mắt đào hoa long lanh như nước mùa thu chằm chằm . Hắn đưa tay vén nhẹ lọn tóc rối bên thái dương tai:
“Vãn Nhi, cho , .”
Một luồng nóng bừng bất chợt dâng lên mặt, khiến thở :
“Ta… … hái trái cây…”
Ta kịp chờ thêm, chỉ trốn khỏi nơi càng nhanh càng .
“Chúng vẫn còn nhiều trái cây mà.”
Dương Mặc Kỳ chút lưu tình chỉ tay về góc phòng nơi chất đầy đống trái cây. Ta vì tiện nên hái một mẻ đủ cho hai ăn ba bốn ngày.
Ta : “Vậy… lấy nước.”
“Lúc nãy chẳng mới uống ?”
Nụ của Dương Mặc Kỳ càng sâu, ánh mắt tràn ngập vẻ trêu chọc đến mức sắp tràn ngoài.
Hay là cứ đập bất tỉnh luôn cho !!
Hắn đưa tay ôm lòng, một tay nhẹ đặt đầu , dịu dàng xoa xoa. Trái tim đang đập dồn dập kỳ lạ lặng dần . Cằm tựa lên vai , bỗng cảm thấy một cảm giác an lạ thường.
Giọng mang theo niềm vui:
“Dù nàng , cũng mà. Vãn Nhi.”
Trán áp , giọng đầy mãn nguyện, thì thầm lặp lặp :
“Ta mà…”
14.
Cảnh tượng lẽ là khoảnh khắc nhất trong ký ức của , chỉ tiếc rằng những điều đẽ phần lớn đều như bong bóng xà phòng, chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Dương Mặc Lễ là đầu tiên tìm đến chúng .
Khi , nơi cửa hang rộng lớn, ánh trăng bóng một cao gầy xé đôi. Bước chân dẫm lên đá vụn và lá khô, phát những âm thanh vỡ vụn lạo xạo. Trong bóng tối mờ mịt, thể rõ vẻ mặt của đó.
Ta dùng một chiếc lá hứng nước, đưa đến bên môi Dương Mặc Kỳ. Nước chảy dọc theo khóe miệng , dùng vạt tay áo lau . Trong hang một đống lửa đang cháy, những tia lửa b.ắ.n lên trung, phát tiếng lách tách bùng nổ. Bất chợt, một giọng lạnh lẽo như băng vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh/16.html.]
“Các ngươi đang gì ?”
Tay run lên, chiếc lá trượt khỏi tay, phần nước còn trong đó đổ hết lên , ướt cả áo. Máu như rút hết khỏi mặt, cứng đờ , chầm chậm đầu cửa hang.
Dương Mặc Lễ bước từ bóng tối, ánh mắt đen như vực sâu cố kiềm nén cơn giận. Sau đó ánh của chuyển sang Dương Mặc Kỳ, cố tình giả vờ hỏi:
“Hoàng thương ?”
Dương Mặc Kỳ mỉm : “Chỉ là vết thương nhỏ, đáng lo.”
Hắn thản nhiên kéo áo khoác che cái chân gãy. Động tác qua mắt Dương Mặc Lễ, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển sang :
“Vãn Nhi, nàng chứ?”
Ta thành thật đáp: “Ta .”
Hắn : “Lại đây, để xem thử.”
Ta dậy, chậm rãi bước về phía , mỗi bước đều nặng nề như đeo đá.
Vừa đến gần, bất ngờ kéo mạnh khiến ngã nhào n.g.ự.c , đầu óc choáng váng. Cánh tay siết lấy eo , lực đạo mỗi lúc một mạnh hơn.
Giọng đầy thương xót và ân cần: “Vãn Nhi, nàng tiều tụy nhiều đấy.” Tay của nâng má lên, trông như đang nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng lực tay khiến xương mặt đau nhức.
Ta đau đến nổi, nước mắt mờ cả tầm . Qua làn sương mù , thấy khuôn mặt dần tiến gần, môi hung hăng chiếm lấy, chút dịu dàng nào, mà đầy tính trừng phạt. Máu tanh tràn trong khoang miệng, vị tanh của sắt xộc lên mũi.
Ta trừng to mắt, vẫn kịp phản ứng. Trong tầm mắt, thấy ánh mắt Dương Mặc Lễ tràn đầy sự trả thù và khiêu khích, mà ánh đó dành cho , mà là hướng thẳng về phía , nơi Dương Mặc Kỳ đang .
Môi rời khỏi , khóe môi vẫn rỉ máu, Dương Mặc Lễ ghé tai thì thầm chỉ đủ hai :
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chẳng bảo nàng tránh xa hoàng ? Nàng thất hứa .”
Hắn khoác vai , ép mặt về phía Dương Mặc Kỳ. Ta , dám thẳng Dương Mặc Kỳ. Ta Dương Mặc Kỳ thấy những gì, và trong lòng Dương Mặc Kỳ đang nghĩ gì.
Dương Mặc Lễ khẽ , nụ đầy thành ý nhưng ánh mắt lạnh băng:
“Những ngày qua thần lúc nào cũng lo lắng cho vương phi. Khó khăn lắm mới gặp , xúc động nhất thời, mong hoàng lượng thứ.”
Ánh mắt của Dương Mặc Kỳ, vốn luôn dịu dàng như mang theo ý , hiếm khi phủ một tầng lạnh lẽo như bây giờ. Hắn mím chặt môi, tựa như cũng đang kiềm chế điều gì đó.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận xao động hỗn loạn, chẳng bao lâu , một nhóm bịt mặt xếp thành hàng chặn nơi cửa hang. Vừa trông thấy Dương Mặc Lễ, bọn họ lập tức rút đao dài, những lưỡi đao dài bằng cả cánh tay đồng loạt chĩa về phía .
Dương Mặc Lễ lập tức đẩy , chắn mặt, rút thanh kiếm bên hông. Mũi kiếm phản chiếu ánh trăng, lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Sắc mặt lạnh tanh:
“Bất kể là ai sai các ngươi tới, giờ cút còn thể giữ mạng.”
Đám chỉ bằng ánh mắt như dã thú con mồi, hề ý định rút lui.
“Tìm chết.”
Giọng trầm đục, lạnh lẽo như Tu La từ địa ngục. Kiếm vung lên, ánh thép lóe sáng:
“Mở to mắt mà kỹ xem hôm nay là kẻ nào khiến các ngươi bỏ xác nơi đây!”
Kiếm ảnh loáng lên, lướt giữa đám . Thân pháp cực nhanh, kiếm chiêu tàn nhẫn, chỉ trong chớp mắt c.h.é.m bay nửa khuôn mặt của một tên trong đó. Những kẻ còn lập tức vung đao lao lên phản công.