Mộc Trừng vẫn mặc bộ quần áo cũ khi mới đến nhà, ngơ ngác nhìn, vẻ mặt trông rất buồn bã. Em ấy thu mình sau cột trong sảnh tiệc, nhìn Tề Anh như một nàng công chúa, duyên dáng xách váy bước xuống từ cầu thang xoắn ốc.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu vào Tề Anh, ngay cả sợi tóc của ả dường như cũng có sức quyến rũ lạ kỳ. Khi chạm phải ánh mắt của tôi, Tề Anh cười càng tươi hơn.
Bên tai tôi vang lên tiếng xì xào của khách khứa, tôi nghe thấy có người nhận nhầm ả là nhị tiểu thư thật sự. Còn bố mẹ tôi, dường như cũng ngầm thừa nhận sự hiểu lầm này.
Đứng ở hàng đầu, Chu Tẫn thoáng hiện vẻ kinh ngạc trong mắt. Tôi nhớ, anh ấy cũng từng nhìn tôi như vậy. Năm đó, khi tôi đoạt giải nhất cuộc thi múa, Chu Tẫn đứng dưới sân khấu, cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.
Chân tình rồi cũng phai nhạt, tôi cười khổ trong lòng. Tề Anh uyển chuyển bước về phía Chu Tẫn, bố mẹ tôi nâng ly chúc mừng họ.
Chu Tẫn uống ly rượu Tề Anh đưa tận miệng, trong ánh mắt tươi cười của bố mẹ, anh ấy đi theo ả ra khu vườn nhỏ bên ngoài.
Họ dường như đã quên mất, tôi mới là vị hôn thê chính thức của Chu Tẫn. Tôi không khỏi bước đến chỗ mấy người họ vừa đứng, tiện tay cầm lấy một ly rượu.
"Đừng uống!"
Một giọng nữ vừa ngắn vừa gấp gáp vang lên bên tai tôi.
Vậy mà lại là Mộc Trừng. Em ấy không nói không rằng, giật lấy ly rượu tôi vừa cầm, nhỏ giọng: "Rượu này có vấn đề!"
Tôi mới nhận ra mình cầm nhầm ly, đây là ly mẹ tôi vừa uống, người làm còn chưa kịp dọn.
Chưa đợi tôi nói gì, em ấy nhanh chóng kéo tôi vào phòng vệ sinh vắng người, động tác dứt khoát, không còn vẻ rụt rè của mấy ngày trước.
Em ấy xé một cục bông gòn từ bên trong chiếc áo khoác cũ kỹ, rồi cẩn thận đổ phần rượu còn lại trong ly lên trên.
Một lát sau, cục bông trắng bị rượu đỏ nhuộm đỏ, trên đó nổi lên những hạt bột màu đen, mùi trong không khí cũng khác lạ. Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Sao lại thế này?
Tôi kinh ngạc nhìn Mộc Trừng đang nhắm nghiền mắt. Mũi em ấy khẽ động đậy, vẻ mặt nghiêm trọng, như đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không còn vẻ ngốc nghếch vụng về ngày thường.
"Quả nhiên." Mộc Trừng hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra: "Trong này cũng có Tử Kỳ Diệp và Hoàng Huyễn Phấn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh-song-lai-xjft/6.html.]
"Đó là cái gì?" Thấy em ấy thần thần bí bí, tôi cũng không sợ, tò mò hỏi.
Mộc Trừng giải thích: "Là chất dẫn để chế tạo thuốc mê."
Lần này không đợi tôi mở miệng, em ấy liền tiếp tục giải thích: "Uống phải Cửu Mê Dược, sẽ yêu người chế thuốc, cam tâm tình nguyện vì người đó mà lên núi đao xuống biển lửa. Mấy ngày nay em quan sát, mỗi tối Tề Anh bưng đồ bổ lên lầu đều có thứ này."
Vậy là...
Chúng tôi nhìn nhau, sự khác thường của bố mẹ và Chu Tẫn đều đã có lời giải thích.
"Vậy nên, em chỉ ăn những món chị ăn, chỉ uống nước chị uống..."
Mộc Trừng gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô ta chắc chắn sẽ không hạ độc chị, vì chị không có giá trị lợi dụng."
Tôi: ...
Tuy muốn phản bác, nhưng tôi quả thực không có gì để nói. Bố mẹ có thể cho Tề Anh khối tài sản kếch xù, Chu Tẫn là người giàu có đẹp trai mà ả đã chọn.
Còn tôi, chỉ là một con tốt thí mà ả nhất định phải có được, có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, thuốc này cũng không phải muốn có là có, phải dùng m.á.u tim của người chế thuốc làm dẫn, quý giá lắm, sao có thể dùng cho chị được?
Mộc Trừng bồi thêm một nhát. Tôi tuyên bố, sự thương xót trước đây dành cho em ấy đều vứt bỏ. Trong mắt tôi bây giờ, em ấy chỉ là một đạo sĩ vô tình, cái loại người coi tôi như chuột bạch.
Theo lời em ấy, trước đây em ấy từng được một đạo sĩ già nhận nuôi, học được chút đạo thuật. Sau này đạo sĩ già qua đời, em ấy mới bị ép vào trại trẻ mồ côi.
Trước khi chết, đạo sĩ già dặn dò em ấy phải giấu tài, nói em ấy có đại kiếp. Vì vậy, Mộc Trừng luôn cố gắng làm mờ nhạt sự tồn tại của mình ở trại trẻ mồ côi.
Em ấy vốn không quen Tề Anh, chỉ là có lần đi tắm, bị ả nhìn thấy vết bớt của mình, Tề Anh mới dần dần tiếp cận em ấy, cũng vì vậy mà có cơ hội lấy trộm tóc và móng tay của em ấy để đi xét nghiệm ADN.
Ở trong phòng mình, Mộc Trừng rõ ràng thoải mái hơn, em ấy vuốt nhẹ mái tóc dày trước trán, lộ ra khuôn mặt giống tôi đến chín phần.
Lúc này tôi mới phát hiện, khi bỏ đi lớp che giấu, em ấy lại rạng rỡ và tươi tắn đến vậy. Một người như em ấy, kiếp trước vậy mà lại bị thiêu c.h.ế.t trong một ngọn lửa.