“Anh chuẩn đưa tiền kiếm cho phụ nữ khác.”
“Anh chuẩn để con gọi phụ nữ khác là .”
“Thậm chí, chuẩn tống khứ con khỏi nhà.”
“Anh bỏ vợ con, vong ân bội nghĩa, chính là Trần Thế Mỹ thời hiện đại. Anh kẻ thù của thì là ai?”
Trần Tam Tỉnh khổ sở: “Anh đánh em, mắng em, em cứ chịu lẽ ?”
Trứng hấp chín , cẩn thận lấy đặt sang bên, đó bỏ gà nồi luộc, tay vẫn thái rau ngừng: “ thể đuổi bất cứ lúc nào.”
“ ở đây danh phận, lúc nào thấy hợp mắt với phụ nữ nào đó, lập tức biến thành cô vợ do mai mối, tình cảm, quên, là vợ mai mối sinh hai đứa con.”
Trần Tam Tỉnh buồn bã phòng, chẳng thèm để ý.
Dù giờ đây, và các con chỉ sống cho tử tế.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nếu dám đưa tiền cho , sẽ dắt con đến đồn công an lớn chuyện.
Cùng lắm cá c.h.ế.t lưới rách, chẳng ai yên.
Trần Tam Tỉnh gì , bên nhà Thục Cầm cũng thúc giục dữ dội.
Cuối cùng, trong lúc nóng ruột, Trần Tam Tỉnh đích về quê đưa già lên thành phố.
Lần sai , mà đích về quê, đưa cả chồng, cả, hai cùng hai bà chị dâu lên.
chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Năm xưa biệt tám năm, một nuôi con ở quê, từng chịu thiệt tay chồng và hai chị dâu.
Giờ đưa họ đến đấu với ?
Buồn thật đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-lai-toi-chi-mong-song-nhung-ngay-yen-on/6.html.]
7
Ngôi nhà Trần Tam Tỉnh mua chỉ ba phòng.
Ban đầu và Tiểu Mãn ở một phòng, Tráng Tráng ở một phòng, Trần Tam Tỉnh ở một phòng.
Giờ kéo theo bao nhiêu , Trần Tam Tỉnh đành dọn sang ở chung với Tráng Tráng trong phòng của và Tiểu Mãn.
Anh cả và gia đình chiếm một phòng, hai và gia đình chiếm một phòng, chồng thì còn cách nào khác ngủ đất ở phòng khách.
Dù Trần Tam Tỉnh vẫn như kiếp , sắp xếp cho cả hai công việc trong công ty, nhưng hai nhà họ vẫn chờ nửa tháng mới thể chuyển nhà riêng.
nghi ngờ đây là âm mưu của Trần Tam Tỉnh, cố tình gọi đông lên để khó chịu, gây áp lực cho , ép rút lui.
rời nhà quá lâu, rằng trong gian khó, con sẽ đổi.
Những ngày cùng ăn khoai khô, cùng vất vả nuôi con khôn lớn, dù và hai chị dâu từng va chạm ít, nhưng giờ họ cảm thông với cảnh của .
Nhân lúc Trần Tam Tỉnh đưa đại Tỉnh và nhị Tỉnh đến công ty báo danh, bưng một chậu đậu phộng xuống giữa hai chị dâu.
“Chị hai, chị ba, hai chị ? Tới đây em mới , phụ nữ cũng thể ở công ty đấy.”
Hai chị dâu tay vẫn lột đậu, nhưng vẻ mặt lộ chút tiếc nuối: “ bọn chị mù chữ, học hành gì như mấy thành phố mà ?”
“Mù chữ thì chứ? Có những công việc cần chữ, chỉ cần chịu khó, trách nhiệm là . Trong khu tập thể hai chị cũng từ quê lên, họ cắt vải ở xưởng may, một tháng kiếm cũng ít.”
“Nếu tiền trong tay, mua gì cho con là mua, nhà đẻ việc cũng cần ngửa tay xin đàn ông.”
Chị cả lập tức phấn khởi, quên luôn cả đậu phộng: “Tú Tuệ, em hỏi giúp bọn chị , xin việc ở xưởng may? Nếu bọn chị mà kiếm việc ở thành phố, để xem lão đại Tỉnh còn dám vênh vá mặt bọn chị !”
Chị hai thì là : “Hai chị khi nào tan ca? Mình mang chút quà qua nhà họ chơi, nhờ họ chỉ giúp đường nước bước.”
Nhìn hai chị dâu ánh mắt đầy mong đợi, chỉ tay về phía chồng đang ngủ bù ở phòng khách: “Chị hai chị ba, mấy năm nay chúng sống chung, tính ai đều rõ cả.”
“Trần Tam Tỉnh là ruột thịt của chồng, của đại ca, nhị ca, đương nhiên họ sẽ về phía .”