Sống Kiếp Bèo Dạt, Yêu Như Cuồng Phong Bạo Vũ - Chương 9: Phần 9, Góc nhìn nam chính
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:07:33
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất lâu sau, ta mới từ chỗ ngoặt bước ra, ngước mắt nhìn quanh, trong đám người không còn bóng hình người mà ta ngày đêm mong nhớ.
Ta biết nàng rất nhạy bén, dù chỉ thoáng nhìn, chắc hẳn nàng cũng đã nhận ra ta.
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không muốn gặp ta, nên đã rời đi không chút lưu luyến.
Hà Nhị đứng bên cạnh ta, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt đầy thất vọng: "Tướng quân, phu nhân đi rồi."
"Ừm." Ta có chút thất lạc, khẽ đáp một tiếng, rồi quay người nói: "Đi thôi."
"Tướng quân! Ngài định như vậy đến bao giờ?!" Giọng Hà Nhị lộ rõ vẻ tức giận: "Từ bao
giờ, Trấn Bắc Vương sát phạt quyết đoán của chúng ta lại trở nên do dự như thế này?"
"Từ Hồn Dương thành đến Lục Hợp trấn, dù là ngựa nhanh nhất cũng phải mất ba canh giờ, ngài hễ có thời gian là bất chấp ngày đêm chạy đến đây, chỉ để nhìn phu nhân một cái, chẳng phải ngài muốn gặp phu nhân sao? Phu nhân không phải ở ngay đây sao? Đến rồi lại cứ trốn tránh người."
"Giữa vợ chồng có gì mà không thể nói? Phải, ta biết, phụ thân của phu nhân là do ngài bắt vào đại lao, nhưng chuyện đó…
Chính ông ta đã phạm vương pháp, ngụy tạo thánh chỉ, cấu kết Hung Nô, tội nào tội nấy đều đáng chết. Huống hồ, ngài vì
bảo toàn Tự gia cũng đã lao tâm khổ tứ, phu nhân lại chẳng phải người không hiểu lý lẽ."
"Nếu thật không được, thì... thì cứ quỳ lên tấm giặt đồ vậy."
Nói đến đoạn sau, giọng hắn bỗng nhỏ hẳn đi, vô thức xoa xoa đầu gối, ánh mắt cũng bắt đầu lén lút nhìn xuống đầu gối ta.
Ta liếc hắn một cái, lắc đầu.
"Tướng quân ơi! Tổ tông ơi! Vợ sắp bỏ đi rồi, lúc này còn sĩ diện làm gì? Ở Bắc cương này đâu có kỹ tính như dân Kinh thành, cúi đầu trước vợ, đâu có tính là mất mặt."
"Không phải sĩ diện, nếu quỳ tấm giặt đồ mà giải quyết được, ta đã chẳng vui vẻ làm rồi sao?" Ta cười khổ.
"Vậy vì sao? Ta thấy phu nhân vẫn còn tình cảm với tướng quân mà." Hà Nhị gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Vì nàng ấy hiểu chuyện." Ta cúi đầu thở dài, năm xưa ta lợi dụng vũ khí của nàng, giờ nó đã trở thành khoảng cách như trời vực ngăn cách giữa ta và nàng.
Chính vì lẽ đó nàng mới hiểu chuyện, dù biết rõ bị ta lợi dụng, vẫn lựa chọn phối hợp.
Ta không biết nàng đã phải giằng xé đến mức nào để đưa ra quyết định này.
Trước khi cô cô ban hôn cho ta và nàng, ta đã biết đến nàng.
Chính xác mà nói, cả Kinh thành không ai không biết, không ai không hay.
Nhà Tự thái phó có viên minh châu bảo bối, đức hạnh, lời nói đoan trang, đứng đầu trong đám khuê nữ Kinh thành, tài hoa kinh luân hơn người, bảy bước thành thơ chỉ là chuyện thường.
Ta cũng từng tò mò, thậm chí có người còn lén chỉ nàng cho ta xem trong một đám tiểu thư khuê các tại yến tiệc.
Một đám thiếu nữ xúm xít dựa vào lan can đình hóng mát cho cá ăn, nàng là người nổi bật nhất. Y phục nàng mặc không phải đẹp nhất, nhưng khí chất thanh thuần thoát tục khiến người ta không thể rời mắt.
Nàng hay cười, đôi mắt cong cong như hoa mặt trăng nở rộ khắp núi đồi Bắc cương vào mùa hạ, nhìn thôi đã thấy vui vẻ.
Có người trêu chọc hỏi ta: "Nếu là Tự Như Vi, thì sao?"
Ta chưa từng nghĩ sẽ có gì đó với nàng, dù sao một cô nương tốt như vậy, đi theo ta thật đáng tiếc, ta chỉ cười đáp:
"Minh châu dù tốt, cũng không phải thứ ta mong cầu."
Lúc đó, ta vừa đổi tên cho đứa trẻ mồ côi họ Trương thành Liễu Nhu Nhi, đưa về phủ chăm sóc. Để tránh bị cô mẫu thúc giục chuyện hôn nhân, cũng để tránh những phiền phức không cần thiết, ta dứt khoát tuyên bố với bên ngoài rằng cả đời này sẽ không cưới vợ.
Định bụng đợi vài năm, khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ âm thầm cáo bệnh qua đời, rồi đưa người rời đi.
Hung Nô chưa diệt, Bắc cương chưa yên, cưới vợ chẳng khác nào làm lỡ dở tuổi xuân của người khác.
Chỉ là sau này, thế sự không như ý muốn.
Thân phận của Liễu Nhu Nhi đặc biệt, dù ta che chở nàng ta trong phủ, nhưng có thể giấu được người ngoài, lại không thể qua mắt được nàng.
Việc Trương gia tham ô quân lương là trọng tội, hơn nữa vì chuyện Trương gia tham ô, Bắc cương đang rơi vào hỗn loạn, Hung Nô phương bắc rục rịch. Việc nàng còn sống đã là ân xá ngoài vòng pháp luật, sao cô mẫu có thể để Liễu Nhu Nhi ở bên cạnh ta? Hơn nữa, việc ta không cưới vợ sinh con cũng là nỗi lo lắng của cô mẫu.
Thế là sau đó có chuyện ban hôn.
Ta không ngờ người được chọn lại là nàng, cũng không ngờ cô mẫu lại chọn nàng cho ta.
Vụ án tham ô quân lương, bề ngoài nhìn vào là do Trương gia gây ra, nhưng càng điều tra, ta càng thấy kinh hãi, bọn họ tự cho là làm kín kẽ,
Che đậy, đem mọi chuyện đẩy sang Trương gia, nhưng cuối cùng ta vẫn nhận ra sự khác thường, manh mối chỉ về Kinh thành, chỉ về Thái tử đang ở vị trí cao.
Tự thái phó cũng ngấm ngầm lôi kéo ta.
Về phần cô mẫu dường như cũng khác trước kia, vào lúc này lại muốn gả nàng cho ta.
Ta nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống đất, cầu xin cô mẫu thu hồi mệnh lệnh.
Ta vốn nên cùng nhau từ chối, nhưng khi nhìn vào mắt cô mẫu, ta hiểu rằng lần này không thể từ chối, ta cần sự ủng hộ của cô mẫu, ủng hộ việc phản công Hung Nô, chứ không phải bị động phòng thủ như bây giờ.
Thế là ta im lặng.
Khi bái đường, Liễu Nhu Nhi làm ầm ĩ, ta biết rõ việc ta rời đi có ý nghĩa gì với nàng, nhưng cuối cùng ta vẫn làm vậy.
Một mặt là bất mãn với cuộc hôn nhân này, mặt khác cũng có ý thăm dò, dù sao nàng là con gái của Tự thái phó,
ở Kinh thành có tiếng là tài giỏi, chưa chắc đã không có tâm tư khác.
Biểu hiện của nàng lại vượt quá dự đoán của ta, vốn tưởng rằng nàng sẽ làm ầm ĩ, thậm chí trực tiếp hủy hôn bỏ đi cũng có thể.
Có thể.
Ở một mức độ nào đó, có lẽ ta đã mong đợi điều đó, dù sao trong ngày đại hôn, ta đã đối xử với nàng như vậy, ngay cả cớ ta cũng đã đưa đến tận tay nàng, nhưng nàng không làm.
Nàng thể hiện còn tốt hơn cả những gì ta tưởng tượng, biết điều, đúng mực, đoan trang, rộng rãi, kiên cường chống đỡ trong cục diện như vậy, quả không hổ danh là khuê tú nổi tiếng kinh thành, cũng vì thế mà ta càng thêm kiêng dè nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/song-kiep-beo-dat-yeu-nhu-cuong-phong-bao-vu/chuong-9-phan-9-goc-nhin-nam-chinh.html.]
Đêm tân hôn, ta cố ý nhắc đến chuyện bái đường và Liễu Nhu Nhi, sự tỉnh táo và tác phong làm việc của nàng càng vượt ngoài dự liệu của ta.
Công bằng mà nói, ta rất thích nàng.
Nếu không phải vì mối quan hệ này, ta nghĩ có lẽ chúng ta đã có thể trở thành những người bạn tâm giao.
Nhưng rốt cuộc, ta không thể hoàn toàn tin vào những lời nàng nói, rằng nàng chỉ mong muốn sống yên ổn trong chính viện. Tự thái phó mưu đồ rất lớn, ông ta muốn kéo ta về phe Thái tử.
Mà là con gái của ông ta, sao có thể đơn giản như vậy được?
Ta không thể đánh cược, Bắc cương không thể đánh cược, và ta cũng không được phép đánh cược.
Sau khi kết hôn, ta đã nhiều lần thăm dò, nhưng thực tế, nàng lại không hề có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn tuân thủ bổn phận đến mức nghiêm khắc.
Về những lời đồn đại bên ngoài, chưa từng ngừng lại, có lẽ bản chất hèn mọn của con người là thích nhìn kẻ ở vị trí cao ngã xuống vũng bùn, từng đánh giá nàng cao bao nhiêu, giờ lại giễu cợt, phỉ báng bấy nhiêu.
Nàng như một cơn gió, lại tựa vũng nước, lặng lẽ gánh chịu tất cả, không hề oán trách ta, thậm chí còn tận trung chức trách làm tròn bổn phận của một người vợ, mỗi lần trò chuyện cùng nàng, những va chạm và đồng điệu trong quan điểm luôn khiến ta vui vẻ.
Nàng dường như thật sự không giống cha mình, lý trí, thông minh, công chính, lương thiện, dù là phận nữ nhi, nhưng trong lòng lại chứa một bầu nhiệt huyết, nàng tin tưởng và kiên trì công lý.
Ta dường như đã nảy sinh một tình cảm khác lạ với nàng, đến lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Nhưng giờ khắc này, mọi thứ dường như đã quá muộn.
Bởi vậy, ta buộc phải thường trú ở Bắc cương, dùng khoảng cách và thời gian để xóa nhòa tình cảm ta dành cho nàng, và theo báo cáo từ những thám tử ta để lại ở Kinh thành, dường như không có ta, nàng sống còn tự tại hơn.
Sáu năm!
Ta mất sáu năm để quan sát nàng.
Tình cảm con người luôn khó kiểm soát, thật khó để nói đây là phán đoán lý trí hay khát khao cảm tính, ta chỉ muốn thử đến gần nàng hơn.
Hồn Dương thành, nàng đến đây theo lệnh của cô mẫu.
Đây là nơi ta lớn lên và phấn đấu, ta biết nàng thích đọc sách, nên đã mở toang thư phòng và phòng ngủ cho nàng, ta phơi bày tất cả những gì mình có, cả cuộc đời lẫn tư tưởng, và cố gắng thân thiết với nàng hơn.
Chỉ là nàng có vẻ không quen, ta hiểu rằng sau bao nhiêu năm xa cách, cần thời gian để mọi thứ dần tan biến, ta không vội.
Vụ ám sát xảy ra thật kỳ lạ, ta biết có kẻ đã tiết lộ tin tức, nhưng nó cũng cho ta một cơ hội. Bắc cương và Hung Nô đã dây dưa quá lâu, cũng đến lúc phải kết thúc thôi.
Hoàn Nan vốn tính bảo thủ và cứng đầu, tin tức ta bị ám sát c.h.ế.t truyền ra, thêm vào đó năm nay gặp phải trận bão tuyết lớn, thảo nguyên lại bị đói kém, các con trai của Hoàn Nan mỗi người một tâm tư, trong ngoài hỗn loạn, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ dốc toàn lực nam hạ, và đó chính là cơ hội của ta.
Chỉ là ta không ngờ tới hai chuyện: Một là, cô mẫu ta làm sao biết trước tin tức, còn phái người đến đón nàng; hai là, nàng lại quyết định ở lại.
Nàng so với ta tưởng tượng càng thêm thiện lương, dũng cảm và kiên cường.
Làm y nữ, ép người uống thuốc, thậm chí xả thân cầm kiếm g.i.ế.c địch.
Một tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, đến cả việc nhà cũng không biết như nàng, vậy mà việc nên làm hay không nên làm, nàng đều đã làm cả.
Ta nghĩ nàng không giống với phụ thân nàng.
Bệ Hạ bệnh nặng rồi, xem ra gió lớn thật rồi, Tự thái phó muốn binh quyền trong tay ta, không chờ được nữa rồi.
Chỉ là có lẽ ông ta không hiểu, Trấn Bắc Quân là của ta, không phải sau khi ta chết, cứ tùy tiện phái người đến là có thể lấy đi.
Ông ta không thể! Bệ Hạ ngồi trên ngai vàng cũng không thể!
Ta nghĩ ta sẽ cho ông ta biết điều đó.
Hiển nhiên ông ta hiểu rất nhanh, thế là đổi chiến lược, một lần nữa dồn ánh mắt lên người Vi Vi.
Việc ta không còn kiềm chế và che giấu tình cảm với Vi Vi đã trở thành vốn liếng để ông ta lợi dụng.
Sự bức bách của Thập Tam hoàng tử hiển nhiên khiến ông ta cảm thấy áp lực, đặc biệt là việc cấu kết với Hung Nô, tội danh này là do ta tung ra, cũng là ta làm sáng tỏ.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Nếu ông ta có thể mượn thế của ta, vậy ta sao lại không thể thừa thế mà làm?
Mà trong đó, khâu quan trọng nhất là Vi Vi. Phải khiến con cáo già kia tin rằng, tình cảm của ta là thật, và điều này cần sự phối hợp của Vi Vi.
Càng hiểu rõ, càng yêu thích, càng xót xa, ta không biết mình đã lún sâu vào vũng bùn từ lúc nào.
Nhưng ta hiểu rõ, ta rất tàn nhẫn với nàng.
Nhưng nếu thời gian quay trở lại, ta vẫn sẽ làm như vậy.
Thung lũng Phổ Đà Sơn không chôn nổi cô hồn của chiến sĩ, Phật Tổ ở Phổ Đà Tự nghe không hết tiếng khóc của người thân, dòng suối thiêng nơi núi non không rửa sạch tội nghiệt của hung thủ.
Ta không làm gì khác, chỉ đúc một thanh đao mang tên chân tướng và chính nghĩa, đặt trên bàn, nhìn nàng đ.â.m vào tim mình, tự vấn lương tâm.
Ta nhìn nàng đau khổ, nhưng ta không thể nói gì.
Tình cảm ta dành cho nàng là thật, nhưng khoảnh khắc này, nó đã biến chất.
Nàng hiểu rõ tất cả.
Người quá thông minh và lý trí có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt, đến việc tự lừa dối mình cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Sau đó, ta thắng, thắng triệt để, nhưng cái giá phải trả là nàng.
Hà Nhị hỏi ta, vì sao không dám gặp nàng.
Ta khổ sở giật giật khóe miệng, bảo ta làm sao dám gặp đây?
"Tướng quân, đến đây rồi, hay là nên gặp phu nhân một mặt đi." Hà Nhị hiển nhiên vẫn còn có chút không cam tâm, theo sát phía sau ra sức khuyên nhủ.
"Thôi đi, thấy nàng sống tốt, ta..." Thanh âm của ta nghẹn lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng hình quen thuộc đối diện.
"Đến khi nào vậy?"
Nàng đứng trong ánh sáng, khóe môi mang theo ý cười, dịu dàng vô cùng.