Đợi đến khi trái cây bắt đầu héo, thâm, mốc, bà mới cuống lên.
Người thường ăn từ quả hư , còn bà thì rõ trái cây hư một quả sẽ nhanh lan cả đám, nên chọn cách... ăn hết một lượt.
Bà ăn liền một lúc 5 cân trái cây, loại ngọt gắt:
Chuối, đào, xoài, nho.
Bà vốn vấn đề sức khỏe, đường huyết tăng vọt, kéo theo biến chứng, ngất ngay giường bệnh.
Mẹ tưởng bà ngủ, may mà thấy gì , gọi bác sĩ đến kịp thời.
Bà suýt chút nữa mất mạng vì trái cây.
Cứ thế liên tục cấp cứu, tiền đổ đủ cho cả nhà ăn trái cây cả đời.
Vậy mà bà vẫn chịu sửa đổi, còn tự hào :
“Nếu ngày thường tiết kiệm, thì lấy tiền trả viện phí? Phải tiết chế, đừng tiêu hoang.”
, tiết kiệm thái quá chính là một kiểu lãng phí.
Vì cái nhỏ mà mất cái lớn, đáng ?
dọn về ký túc xá cơ quan, vì chỉ nghĩ đến chuyện sống chung với và bà là thấy ngột ngạt.
nỡ để bố ở nhà một .
tìm cách giúp họ đổi.
Đời chỉ một , tiền thì tận hưởng, ăn ngon mặc cũng sai.
Thế hệ tiết kiệm vì thời đại thiếu thốn, nhưng...
Mẹ từng vì tiết kiệm mà rửa bao cao su dùng để tái sử dụng.
Kết quả là mang thai ngoài ý , phép sinh do chính sách hạn chế con thứ hai.
Vậy là phá, hại , tốn tiền.
Bà từng chịu thiệt vì tiết kiệm, mà vẫn tỉnh ngộ.
Chớp mắt tới Rằm tháng Giêng.
tan về, thấy một con gà đặt bàn ăn.
Mẹ đang gắp vài miếng thịt cho hộp, chắc là đem cho bà ngoại.
ngửi mùi ôi thiu nồng nặc.
hỏi:
“Con gà … là con gà cúng đêm 30 chứ?”
Mẹ đáp tỉnh queo:
“Phải đó! Bỏ tủ lạnh thì mà hỏng!”
mùi đó thể giả .
linh cảm chuyện :
“Mẹ, cho ngăn mát ?”
Mẹ gật đầu chắc nịch:
“Tất nhiên! Ngăn đông hao điện lắm!”
Nghe xong, bưng nguyên cái đĩa chạy ngoài. chỉ vứt nó — ăn c.h.ế.t thì cũng tàn phế.
Mẹ ôm chặt lấy chân , cho :
“Trời ơi, tội ! Sao con phí của như ? Gà nuôi hơn nửa năm đó!”
“Không cho ăn cũng , ném ?!”
nghiến răng, ném cả đĩa thùng rác.
“Mẹ! Sao vẫn cố chấp như ?”
“Chưa ăn đủ đau khổ ? Hay thấy truyền nước vẫn thấm thía?”
“Mẹ còn định mang cho bà ngoại ăn? Hai c.h.ế.t thật ?”
“Gà để nửa tháng, nó thối rữa ! Mẹ c.h.ế.t thì cứ ăn !”
gào lên, nước mắt cũng trào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/4.html.]
tiếc tiền, sợ bà ăn nhập viện.
Là con cái, chỉ mong bố khỏe mạnh.
bà , cứ cho rằng sợ tốn tiền.
Mẹ cũng ấm ức, mím môi :
“Con tưởng tiết kiệm thế ?”
“Không con đồng nghiệp ba mua nhà ? Mẹ chỉ dành dụm cho con trả căn hộ thôi.”
“Con gái mà nhà riêng, chồng bắt nạt thì .”
Nói đến đây, cũng rưng rưng nước mắt.
Có lẽ bà cảm thấy vất vả hy sinh mà chẳng thấu hiểu.
cố nhớ xem từng bao giờ, nhưng ký ức mơ hồ lắm.
Với chỉ là tâm sự vu vơ, nhưng nghiêm túc nghĩ rằng đang ao ước nhà.
:
“Mẹ , con chỉ bâng quơ thôi, đừng như nữa.”
“Dù mua nhà mua xe, con cũng sẽ tự kiếm tiền.”
“Con nỡ để sống khổ như …”
“Nếu chồng con dám bắt nạt, con đá bay !”
“Hơn nữa, con còn thể về nhà mà!”
Nhìn gầy gò tiều tụy, tim thắt .
Tất cả những gì bà , đều vì cái nhà .
Một đời vất vả, vẫn chẳng nỡ đối xử với chính .
Ngày xưa, bà còn giữ thể diện, đến mức nhặt xương thừa đào thức ăn trong thùng rác.
nắm tay :
“Mẹ! Nghe con, từ giờ ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, lãng phí là !”
Bà gật đầu.
chắc bà thực sự lọt…
Sau khi dỗ dành xong, đem vứt hết đồ ăn ôi thiu.
Không còn thời gian để chợ nấu cơm nữa, đành đến căn-tin bệnh viện mua chút đồ ăn dinh dưỡng mang đến cho bà ngoại.
Cơ thể bà dần hồi phục, nhưng vẫn thôi xót xa vì tiền thuốc men, cứ như thể bà xứng đáng sống mà tiêu đến một xu.
cãi, cứ để bà lải nhải bên tai, coi như là bao cát trút giận.
Sau khi thăm bà xong, bước khỏi phòng bệnh thì thấy bóng dáng ba .
Một cơn dự cảm ập đến, vội vàng chạy tới.
“Mẹ con——” ba tức đến mức nên lời, vội chạy theo ông đến phòng cấp cứu.
Mẹ ngộ độc thực phẩm nặng, đưa rửa ruột.
Mà ai từng rửa ruột thì , đó là một cực hình.
Bác sĩ sẽ đưa ống dẫn xuống họng, cảm giác khó chịu mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó là buồn nôn, nôn mửa, cả dày như đảo lộn.
Dung dịch rửa sẽ từ từ chảy dày, lạnh buốt và nồng nặc mùi hóa chất, mùi đó khiến bạn bao giờ quên .
Bạn thể cảm nhận từng cơn co thắt dữ dội, mỗi co là một đau nhói.
Mà quá trình kéo dài ít nhất nửa tiếng.
“Lúc bố về tới nhà thì thấy bà đang gặm một con gà, bố còn tưởng là gà mới...”
“Vậy mà bà đột nhiên đau bụng dữ dội, là tiếc của bỏ , bảo đây là cuối, lượm con gà trong thùng rác lên ăn.”