SỚM TỐI BÊN NHAU - NGOẠI TRUYỆN PHÓ TỄ SÂM (1): Không biết bắt đầu từ bao giờ, cũng chẳng có kết cục rõ ràng.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:45:55
Lượt xem: 1,178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cô ấy chào đời, chỉ nặng có hai ký bảy, tiếng khóc the thé như mèo con.
Mẹ tôi đặt đứa bé mềm oặt trong tã lót vào tay tôi, dặn dò phải ôm cho cẩn thận.
Tôi nhìn gương mặt đỏ hỏn nhăn nheo ấy với vẻ thích thú.
Cảm giác muốn che chở và trách nhiệm của một cậu bé dành cho sinh linh yếu ớt kia, cứ thế nảy mầm.
Mẹ cô ấy — trong thai kỳ lo lắng triền miên, có lẽ vì quanh chồng mình chẳng khi nào thiếu những bóng hồng vây quanh.
Nhưng giờ đây, bà lại bình thản ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:
“Tễ Sâm, đặt tên cho con bé đi.”
Cô bé quá nhỏ, như một con búp bê bé xíu, là duy nhất trong lòng tôi.
Tôi đáp:
“Không Một.”
Về sau, họ gọi cô là: Thẩm Ngưng Y.
Mẹ cô ấy không sống nổi qua mùa đông năm đó.
Khi Thẩm Ngưng Y chưa đầy nửa tuổi, cô đã chỉ còn lại người cha đạo mạo bận rộn quanh năm, chẳng mấy khi ở nhà.
Mẹ tôi dặn tôi phải đặc biệt chăm sóc con bé — một đứa trẻ mất mẹ, thật đáng thương.
Từ khi còn ngồi xe tập đi, cô bé đã biết đưa tay trắng nõn mũm mĩm ra, miệng ê a gọi tôi.
Về sau, tôi dắt tay cô ấy tập đi, dạy cô viết tên hai đứa, dặn rằng phải luôn đi sau tôi, đừng để lạc.
Tôi lớn hơn cô ấy năm tuổi.
Ngoại trừ tiểu học, gần như chúng tôi chưa từng học chung trường.
Buổi họp phụ huynh đầu tiên năm lớp 1 của cô ấy, chẳng có ai đến.
Cha cô ấy chỉ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, thản nhiên báo tên, đầu dây bên này thì rối rít cảm ơn vì đã “quan tâm đến ngành giáo dục”.
Nhưng bọn trẻ không hiểu mấy chuyện đó.
Chúng chỉ biết trêu chọc cô vì không có mẹ.
Bảy tuổi, Thẩm Ngưng Y bị tụi nhỏ vây vào giữa.
Cô ấy gắng sức cãi lại, rồi bật khóc, nước mắt long lanh như chuỗi ngọc thủy tinh vỡ tan.
Thằng bé đứng đầu bày ra một bài đồng d.a.o đầy ác ý.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lũ con trai phía sau cứ hùa theo như vẹt.
Cô ấy là búp bê nhỏ của tôi.
Không ai được phép bắt nạt cô ấy.
Lần đầu tiên tôi đánh nhau, kết quả thật rực rỡ.
Mẹ định đánh tôi, Thẩm Ngưng Y bướng bỉnh đứng chắn trước mặt tôi, nước mắt rưng rưng:
“Là lỗi của con… là tại con hết.”
Làm sao có thể là lỗi của cô ấy được?
Cô bé ấy còn nhỏ như vậy, mà đã biết bảo vệ người khác.
Mẹ tôi xúc động ôm cả hai đứa vào lòng.
Ngưng Y nhẹ nhàng nghiêng mặt, dịu dàng xoa bàn tay vừa bị mẹ đánh của tôi, thì thầm:
“Chúng ta… phải mãi mãi bên nhau.”
Mười hai tuổi, Ngưng Y đã bắt đầu xinh đẹp rạng rỡ.
Sinh nhật cô ấy rơi đúng vào thời điểm vài tuần trước kỳ thi đại học.
Tôi vốn định chờ thi xong sẽ tổ chức bù cho cô ấy một bữa.
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ đến cảnh cô ấy đứng một mình sau buổi tiệc, đếm từng món quà rập khuôn vô tâm, rồi lại lặng lẽ nhìn ra cửa sổ… Tôi không đành lòng.
Lần đầu tiên tôi bỏ học.
Tôi trèo qua rào trường, chạy như điên ra đường, bắt một chiếc taxi — chỉ để kịp gặp cô bé ấy trước 12 giờ đêm.
Cô ấy nhào vào lòng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-toi-ben-nhau/ngoai-truyen-pho-te-sam-1-khong-biet-bat-dau-tu-bao-gio-cung-chang-co-ket-cuc-ro-rang.html.]
Tôi vuốt mái tóc thơm mềm của cô ấy.
Tôi nghĩ… chắc cô ấy đã rất hạnh phúc.
Lần đầu cô ấy có kinh nguyệt đến thật đột ngột.
Lúc đó tôi đã tốt nghiệp cấp 3, đang chờ nhập học đại học.
Cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi, chắc là đã có “bà dì”.
Tôi cuống cuồng xé giấy lót cho cô ấy, rồi đỏ mặt chạy ra siêu thị, mua mỗi loại băng vệ sinh một gói.
Cô ấy không hề tránh né hay xấu hổ khi để tôi giúp dán miếng băng.
Tôi phì cười — cô bé này… đã thực sự lớn rồi.
Bốn năm đại học, tôi rất ít về nhà.
Thẩm Ngưng Y thay đổi rất nhiều.
Mỗi lần tôi trở về, cô ấy lại càng bướng bỉnh hơn, nghịch ngợm hơn.
Xung quanh cô ấy là lũ bạn bè ăn chơi ồn ào, hỗn loạn.
Cha cô ấy không hề tức giận — chỉ dành nhiều thời gian hơn để dỗ dành cô ấy vui vẻ.
Cô ấy như một con mèo vừa ăn vụng, đắc ý lắc lư cái đầu — như thể khoe khoang rằng cô ấy lại thành công giành được sự chú ý.
Ngày càng có nhiều chàng trai vây quanh Ngưng Y.
Cô ấy chẳng để tâm.
Nhưng tôi thì bắt đầu ghen.
Phải chăng cô ấy đã quên lời hứa năm xưa — rằng sẽ luôn bên tôi?
Phải chăng trong cuộc sống của cô ấy giờ đã có những điều tôi không thể bước vào?
Tôi là Phó Tễ Sâm.
Từ trước đến nay chưa từng quen cảm giác bất an vì được-mất.
Xung quanh tôi luôn có vô số cô gái theo đuổi, chưa từng thiếu ai.
Năm tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nam Thư, tôi nghĩ…
Có lẽ, mình nên thử yêu một lần.
Thực tế chứng minh, con người vốn dĩ là loài động vật dễ thay lòng.
Lý Nam Thư dịu dàng, mềm mại như gió đêm mùa hạ — khác hẳn với Thẩm Ngưng Y gai góc, sắc sảo của tuổi mười bảy.
Tôi biết, Ngưng Y để tâm.
Tôi biết, cô ấy khó chịu khi thấy tôi và Lý Nam Thư ngày càng thân thiết.
Và có lẽ… tôi cũng đang lén lút hưởng thụ cái cách cô ấy tức giận, hờn dỗi, nhỏ nhen vì tôi.
Một ngày nọ, Lý Nam Thư nói:
“Hay là… chúng ta yêu nhau đi?”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy — lấp lánh như sao mai.
Đột nhiên, tôi rất muốn biết — phản ứng của Thẩm Ngưng Y sẽ như thế nào.
Và tôi đã nói:
“Được.”
Người đầu tiên phản đối chuyện tình cảm của tôi… chính là mẹ.
Anh trai tôi từng bị bà ép cưới môn đăng hộ đối, giờ đã sớm có con.
Đến lượt tôi, mẹ vẫn vậy — không chút thay đổi.
Bà đối xử với Lý Nam Thư lạnh lùng cay nghiệt, không chút khoan nhượng.
Nhưng tôi biết — bà yêu thương Thẩm Ngưng Y là vì xem cô ấy như con gái út trong nhà, chứ không phải vì muốn cô ấy làm con dâu.
Mẹ chỉ lợi dụng hình ảnh của Ngưng Y để làm lý do từ chối Lý Nam Thư.
Tôi đã từng nói:
“Thẩm Ngưng Y có một người cha rất có địa vị.”
Tôi muốn nhắc bà rằng — Ngưng Y cũng môn đăng hộ đối, cũng là một lựa chọn tốt.