Cô ấy luôn duy trì các yêu cầu mang tính bắt buộc, nhưng đôi lúc cũng sẽ có “tình người”.
[Hôm nay đi làm anh sẽ gặp một vài chuyện.] Vừa sáng sớm, Nhan Tiểu Nặc đã gửi một tin nhắn như vậy.
[Có chuyện gì vậy?] Cô ấy có thêm cả khả năng dự báo mấy thứ như vậy nữa sao.
Khi tôi hỏi cụ thể hơn thì cô ấy không đáp lời nữa.
[Bất kể anh gặp phải chuyện gì, anh phải tin tưởng em, anh có thể làm được điều đó không?]
Tôi gửi lại câu trả lời [Được] trong sự thắc mắc.
Hôm nay đi làm tôi có chút không thích ứng bởi vì trong cảm nhận của tôi thì tuần trước tôi chỉ mới đi làm được 2 ngày.
Hôm qua tôi đã cố gắng hỏi dò Nhan Tiểu Nặc về triệu chứng mất trí nhớ của tôi, câu trả lời của cô ấy là:
Không cần phải nhớ những ngày nhàm chán.
Có vẻ như vấn đề mất trí nhớ của tôi thực sự có liên quan đến cô ấy.
Sáng sớm vừa đến công ty, khi nhìn thấy mọi người, tôi nhận ra biểu cảm của họ có hơi lạ, không giống như chán ghét càng giống như là tò mò hơn.
Ngay khi tôi đến bàn làm việc còn chưa kịp ngồi ấm mông, quản lý đã gọi đến và nói rằng muốn nói chuyện với tôi.
Trong cuộc trò chuyện với tôi không chỉ có các vị quản lý mà có cả chị Lưu, người đã tuyển dụng tôi vào công ty.
"Trang thái gần đây của cậu vẫn ổn chứ?" Người quản lý trực tiếp của bộ phận hỏi thăm tôi.
"Vẫn ổn cả." Tôi không mấy hiểu ý anh ta.
"Nếu cậu có bất kỳ áp lực nào trong công việc thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ giúp cậu điều chỉnh cường độ công việc."
"Cũng không quá áp lực, tôi cảm thấy cường độ công việc vẫn nằm trong sự kiểm soát và khả năng của tôi."
"Nhưng chúng tôi nghe nói hình như cậu đang gặp rắc rối." Người quản lý thay đổi cách nói, còn day day huyệt thái dương.
Tôi kinh ngạc khi nghe được câu này, phải chăng họ đã biết về chuyện của Nhan Tiểu Nặc? Khả năng này không cao.
"Các anh nghe được chuyện gì à?" Tôi hỏi dò.
"Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng cậu cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi sẽ cho cậu nghỉ phép hai ngày hôm nay và ngày mai, tôi không phải là một người không hiểu lý lẽ." Người quản lý mỉm cười.
Tôi rời đi với sự hoài nghi.
"Đây là cái người bị loạn thần đúng không!"
"Đúng rồi, tôi nghe nói rằng anh ta đã mất trí nhớ còn nhìn thấy ma nữa!"
Trong thang máy, tôi nghe được những lời thì thầm như vậy.
Tôi đột nhiên ngộ ra và hiểu lý do tại sao người quản lý tìm tôi để nói chuyện nhưng ai đã truyền đi tin tức, Nhan Tiểu Nặc à? Đây có phải là lý do cô ấy nói những đó với tôi vào sáng nay?
Nếu như không phải cô ấy thì ai đã lan truyền chuyện xấu của tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-mai-buong-bo/chuong-6.html.]
"Khải, cậu vẫn còn thời gian ở đó ngây ngốc à, chuyện của cậu đã lan khắp công ty rồi." Cánh cửa thang máy mở ra và anh Lý vừa hay bước vào.
Đúng rồi, anh ta là người biết được việc mất trí nhớ của tôi, còn biết được chuyện tôi gặp ma.
"Không sao, cũng chỉ là tin đồn thôi, trước giờ tôi vẫn không để ý miệng lưỡi thiên hạ cho lắm." Tôi nở nụ cười.
"Vậy thì tốt." Biểu cảm của anh Lý có hơi gượng gạo, không nói thêm gì nữa.
Tôi chắc chắn, chính anh ta là người lan truyền những tin đồn này.
Tôi đã rất ngạc nhiên, không phải vì anh Lý "giả tạo" với tôi mà vì một người trước giờ vốn không quen nhìn mấy thứ dơ bẩn - là tôi đây, lần này bị người khác hắt nước bẩn lại chẳng có chút cảm giác gì.
Đột nhiên được nghỉ phép hai ngày, tôi không biết phải làm gì.
[Có muốn trả thù người nói xấu anh không?] Rất đúng lúc, Nhan Tiểu Nặc gửi đến một tin nhắn.
[Chuyện trả thù cứ gác lại một bên trước đã, tôi hy vọng cô có thể thành thật một chút, tôi thực sự không hiểu được một loạt hành vi này của cô.] Tôi chân thành mở lời, lần này tôi gửi một tin nhắn thoại qua.
[Rồi anh sẽ hiểu nhưng không phải do em nói cho anh hiểu mà tự anh cảm nhận lấy.] Nhan Tiểu Nặc tỏ ra bí ẩn.
[Cảm nhận thế nào?] Tôi bối rối hỏi.
[Miễn là anh không đoán bừa thì anh sẽ cảm nhận được.]
…
Ngày hôm qua, sau khi từ công ty trở về nhà, không biết do những dị nghị ở công ty hay vì vấn đề của Nhan Tiểu Nặc mà tôi đã rất mệt mỏi, cứ thế ở trên giường ngủ hết một ngày một đêm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi đã mơ rất nhiều giấc mơ, mơ về tất cả mọi thứ Nhan Tiểu Nặc yêu cầu tôi làm nhưng trong giấc mơ dường như có thêm một nữ chính.
[Xuống lầu ăn một bát mì đi.] Nhan Tiểu Nặc đã gửi một tin nhắn đến.
[Lười quá.] Lần này tôi trực tiếp đáp trả lại.
[Anh nuốt lời rồi.] Tin nhắn hiển thị tiếp.
[Nuốt lời gì cơ?] Tôi tự hỏi.
[Anh nói rằng sẽ giúp em.]
[Tôi đang giúp cô mà, chẳng lẽ ăn cơm cũng xem như giúp cô sao?] Tôi cười khẩy một cái, chờ đã, câu này có chút quen thuộc.
[Anh đã nhớ ra gì à?] Nhan Tiểu Nặc hỏi dò.
[Cô muốn tôi nhớ lại việc gì à? Lẽ nào những gì cô muốn tôi làm trong lúc mất trí nhớ tôi cũng đã từng làm qua một lần?] Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã tìm ra được sự thật.
[Những gì anh đang suy đoán trong lòng lúc này đều không đúng.] Nhan Tiểu Nặc chỉ trả lời một câu như vậy.
“Cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi?" Tôi nói bâng quơ với điện thoại.
[Có người đến rồi.]