Tôi hoảng sợ rời đi dưới ánh nhìn ngơ ngác của ông chủ và bà thím.
Nếu tôi không bị ảo giác và ảo thính, vậy thì tôi rất chắc chắn, tôi đã vớ phải rắc rối không nhỏ đâu.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ vang vọng suốt cả đêm, cả một đêm đó tôi cũng chẳng thể ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức thực hiện nhiệm vụ của mình, tôi thức dậy nhưng vẫn còn rất hốt hoảng, may thay hôm nay là chủ nhật.
Chờ đã! Tôi không nhớ là mình có đặt báo thức mà.
Nhan Tiểu Nặc lại gửi tin nhắn đến.
[Ăn xong bữa sáng rồi thì đến hồ chèo thuyền với em đi.]
[Nếu tôi không đi thì sao?] Tôi gửi đoạn tin nhắn thoại trả lời lại.
[Có thể giúp em không?]
Lại là câu này, tôi chán ghét năm chữ này.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định phối hợp với cô ấy, đến đó xem thử xem đến cùng là chuyện gì, dù sao thì tôi cũng đã bị ép vào thế rồi.
Bên hồ có không ít người, tôi vừa mới đến nơi thì cô ấy đã gửi tin nhắn.
[Ngồi lên chiếc thuyền con vịt nhỏ màu cam kia đi.]
[Tại sao?] [Cô ở đâu?]
Tôi gửi liền tù tì hai câu hỏi ngắn gọn.
[Có thể giúp em không?] Đối phương lại gửi tới năm chữ này.
Tôi cố nén không cho cảm xúc bộc phát, ngồi lên chiếc thuyền hình vịt gần đó.
[Chèo đi, chèo đi, thả tay xuống nước, thả chân xuống nước, cùng em chèo qua bờ bên kia!]
Tôi nhìn những con chữ trên màn hình mà cả người lạnh tanh, giả dụ như tôi bị một kẻ biến thái nhắm đến, thì chắc chắn người này đang ở một xỏ xỉnh nhất định nào đó theo dõi tôi.
Nhưng tô mì tối hôm qua lại vơi đi bằng cách nào? Chẳng lẽ cô ấy có một loại năng lực đặc biệt nào sao?
Tôi thu hai chân lại, quyết định quay về nhà, không lo chuyện của Nhan Tiểu Nặc này nữa, mặc kệ cô ấy là ai, tôi cũng không muốn có chút gì liên quan đến cô ấy.
“Ầm!”
Cú va chạm cực mạnh khiến cả người tôi cũng lung lay, ngay sau đó, chiếc thuyền của tôi bị lật tung.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, may là tôi nhanh tay, kịp giữ điện cao nhô cao khỏi mặt nước, mới khiến cho điện thoại di động tránh khỏi được một kiếp nạn, cách tôi không xa, một chiếc thuyền nhanh chóng rời đi, người trên thuyền hình như còn quay đầu lại nhìn.
Tôi chắc chắn bản thân đã bị người nào đó nhắm đến rồi, hơn nữa chín phần mười còn là dạng có ác ý.
Sau một hồi chật vật lên bờ, tôi hổn hển gọi điện thoại cho Nhan Tiểu Nặc, đối phương vẫn không bắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-mai-buong-bo/chuong-2.html.]
[Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?] Tôi chỉ có thể tiếp tục gửi tin nhắn qua.
[Đừng nóng vội, bây giờ là mùa hè, quần áo sẽ khô nhanh thôi.] Nhan Tiểu Nặc dường như chẳng thèm để ý.
[Tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ yêu cầu nào của cô nữa.] Tôi quyết định không trả lời tin nhắn của cô ấy nữa.
[Đừng làm như vậy, anh sẽ gặp nguy hiểm, vừa rồi chính là một lời nhắc nhở.]
Tôi hừ lạnh một tiếng, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.
“Cẩn thận!”
Một tiếng hét vang lên, tôi bị một chiếc xe đạp tông bay.
Nhưng điều đáng sợ chính là, nếu như không phải chiếc xe đạp này tông phải tôi thì tôi đã bị một chiếc SUV đ.â.m thẳng vào rồi.
"Cậu không sao chứ?" Người đi xe đạp vội vàng xuống xe xem xét tình hình của tôi.
Tôi không rảnh để ý đến người chủ xe đạp, ánh mắt lần nữa dời đến màn hình điện thoại.
[Đến rạp chiếu phim gần đó, mua hai vé xem phim có suất chiếu gần nhất.]
Tôi liếc nhìn chiếc xe đạp với bánh xe đã biến dạng, cử động khuỷu tay đau nhức rồi đứng lên, không nói một lời đi về phía rạp chiếu phim gần đó.
Là một bộ phim tình cảm, tôi mang theo một tâm trạng phức tạp đã xem hết cả bộ phim cùng với một vị trí trống bên cạnh.
Kế tiếp tôi lại đến một khoảng sân trống với đài phun nước và quán cà phê, không cần thắc mắc, cả quá trình cũng chỉ có một mình tôi.
Buổi tối, cuối cùng tôi cũng có thể nằm trên giường suy nghĩ thật kỹ.
Hôm nay không riêng gì sự việc xe đạp, lúc ở quán cà phê, tôi đã thử không thêm đường theo chỉ thị của cô ấy, kết quả, toàn bộ cà phê đổ hết lên chân tôi, may mà nhân viên phục vụ có kinh nghiệm xử lý, mới có thể giúp chân tôi tránh được việc nổi mụn nước.
Nhưng Nhan Tiểu Nặc này đến tột cùng là một người thế nào?
Cô ấy dường như có thể khống chế tất cả mọi thứ, chỉ cần tôi không thuận theo ý cô ấy thì đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cô ấy là phù thủy à?
Chẳng lẽ một màn trình diễn tự sát trên trạng thái bạn bè của cô ấy là để cho tôi xem, muốn bẫy tôi?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng tôi cũng rất đỗi bình thường, cô ấy muốn có được thứ gì từ tôi chứ?
Cho đến bây giờ, vẫn chưa có một người bạn nào nhắc đến chuyện quen biết cô ấy, tôi cũng không biết cuối cùng cô ấy muốn làm gì tôi, nhưng bây giờ, tôi buộc phải phản đòn thôi.
……
Tôi tắt nguồn và để điện thoại ở nhà rồi!
Tối hôm qua tôi đã nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra mỗi biện pháp này, thật ra mà nói, đối với những nguy cơ có thể xảy đến thì tôi vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhiên, trên đoạn đường đến khi công ty, tôi vẫn chưa gặp phải chuyện gì, điều đó có nghĩa là phương pháp này khả thi.