SÓI SONG SINH - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-13 17:28:09
Lượt xem: 7,260
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nói với đồng nghiệp. "Anh Trương, Lâm Mặc không xấu xí, cậu ấy chỉ bị thương."
"Và cậu ấy rất tốt bụng và dễ thương. Tôi đã thấy cậu ấy chia sẻ thức ăn cho trẻ em ăn xin ở ngoài trường, cũng đã thấy cậu ấy quyên tiền cho trường thú nhân. Vì vậy, xin đừng nói về cậu ấy như vậy nữa."
Rời khỏi văn phòng đồng nghiệp, tôi thấy Lâm Mặc đứng ở hành lang.
Tóc và đuôi của cậu vẫn ướt sũng.
Đôi mắt đầy nước mắt.
Tôi ngượng ngùng chuyển chủ đề.
"Nếu cậu không thoải mái, tôi giúp cậu lau được không?"
Nhận chiếc khăn, tôi lau khô tóc và đuôi của Lâm Mặc, sau đó dùng máy sấy.
Đây là lần đầu tiên tôi sấy đuôi cho thú nhân, vụng về và luôn xin lỗi.
Lâm Mặc đỏ mặt nói. "Không sao, cảm ơn chị rất nhiều."
Sau khi hoàn thành, tôi mang bánh và sữa đến cho Lâm Mặc.
Cậu ấy không nhận, như thể đã quyết định mạnh mẽ mới mở miệng lần nữa.
"Chị, em ăn rất ít, chị có thể nuôi em không?"
Tay tôi giật một cái.
Lâm Mặc tiếp tục.
"Em biết em không đẹp, nhưng em biết nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp, em còn biết mát-xa và trồng hoa."
Tôi cười, tháo khẩu trang và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Nhưng chị cũng không đẹp, em có chọn chị không?"
Tay nhỏ của Lâm Mặc vuốt nhẹ lên khuôn mặt của tôi.
"Chị rất dễ thương, em muốn đi cùng chị."
Mắt tôi cảm thấy chua xót, tôi nháy mắt để ngăn nước mắt, kéo Lâm Mặc ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Mưa đã dừng.
Tôi cũng đã chọn cho mình một người thân cận cùng cảnh ngộ.
6.
Tôi đã nuôi Lâm Mặc.
Lâm Mặc như đã nói, làm rất tốt.
Cậu ấy dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, trồng hoa trong sân, nấu ăn và mang đến phòng thí nghiệm.
Anh Trương chạy từ phòng bên cạnh đến ăn chực.
Anh ấy lấy một miếng thịt bò cà chua cho vào miệng.
"Lâm Mặc nấu ăn ngon thế này sao? A a a~ Bỗng cảm thấy vị nhà mình ngoài việc dễ thương và đáng yêu làm nũng ra chẳng biết làm gì cả."
Thực ra, Anh Trương hẳn là nên thỏa mãn, Lạc Bắc cũng không biết nấu ăn, thậm chí không biết dễ thương, đáng yêu.
Hoặc có lẽ chỉ là trước mặt tôi thôi.
Tôi lại mơ một cơn ác mộng.
Một ký ức bị lãng quên sâu trong tâm trí.
Tôi mơ thấy năm 17 tuổi, chị họ đưa Lạc Nam, tôi đưa Lạc Bắc đi công viên.
Chúng tôi đang chơi đùa, công viên bị khủng bố tấn công.
Tiếng nổ vang vọng từ bốn phía, Lạc Nam che chở chị họ, trong khi tôi kéo Lạc Bắc chạy ra ngoài.
Chúng tôi ở phía đông nhất của công viên, nhưng mảnh vụn đạn vẫn quẹt bị thương mỗi người.
Cách lối ra chỉ còn vài bước chân, lối ra bị nổ tung tan tác.
Lúc đó tôi chạy phía trước đầu tiên, tự nhiên không để ý rằng trong vụ nổ đó Lạc Nam và Lạc Bắc đều bám vào chị họ.
Nhưng trong giấc mơ, tôi thấy rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/soi-song-sinh/chuong-4.html.]
Tôi đơn độc nằm trên đống cát, không ai quan tâm.
Lạc Nam và Lạc Bắc đều đang mừng vì đã bảo vệ chị họ tốt.
Sau đó tôi mất nhiều ngày nằm trên giường, ba mẹ và Lạc Bắc đều an ủi chị họ đang khóc.
Có tiếng cười chế nhạo. "Liễu Vũ, cậu xem, trên thế giới này không ai yêu cậu cả."
Nó vang lên từ mọi góc, lặp đi lặp lại, bao quanh tôi.
Tâm hồn bay lơ lửng trên không trung ôm đầu, cố gắng biện hộ.
"Không phải vậy, không phải vậy..."
Mơ màng, có người nắm tay tôi kéo tôi chạy ra ngoài.
Anh ấy nói. "Chị, không phải vậy. Mỗi người đều đáng được yêu."
Tôi tỉnh giấc, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Mặc, cậu ấy ngồi bên giường lo lắng lau mồ hôi trên trán tôi.
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, cậu ấy mới nhẹ nhõm một hơi.
Tôi không kiềm chế được nước mắt, tôi chìm trong nước mắt nói.
"Lâm Mặc, em có thể ôm chị được không?"
Lâm Mặc bò lên giường ôm tôi vào lòng.
Tôi như một đứa trẻ, kể về tâm trạng của mình.
Lâm Mặc vỗ nhẹ lưng tôi, ríu rít nhỏ giọng an ủi.
Tôi không cần phải lo lắng cậu ấy giống như ba tôi nói.
"Đi ra một bên, đừng làm phiền tao."
Không cần phải lo lắng cậu ấy giống như mẹ tôi, chỉ nói vài câu rồi đi chơi bài.
Và không cần phải lo lắng cậu giống như Lạc Bắc, nhìn tôi một cách lạnh lùng.
Tôi nói. "Lâm Mặc, chị muốn nghe nhạc."
Lâm Mặc nhẹ nhàng hát.
"Thời thơ ấu của chị, khi hay gây rối, bà ngoại chị, luôn hát để ru chị~"
7.
Dưới sự chăm sóc của Lâm Mặc, tôi từng ngày dần khỏe mạnh hơn.
Hôm nay ánh nắng rất sáng, tôi và Lâm Mặc đi phơi chăn trong sân.
Chúng tôi phơi chăn mà vừa phơi vừa vui đùa.
Bỗng, có người ngoài cửa gọi tôi. "A Vũ."
Tôi quay đầu nhìn thấy Lạc Bắc.
Cái móc treo quần rơi thẳng xuống.
Lâm Mặc nhận ra sự khác biệt trong tâm trạng của tôi, đứng trước mặt tôi.
Tôi kéo mép áo của Lâm Mặc. "Không sao, chị biết anh ấy. Em đi xử lý qua, chị nói riêng với anh ấy."
Chúng tôi đi đến băng ghế dài ở bờ biển.
Gió biển thổi tung tóc.
Tôi mỉm cười ngượng ngùng.
"Lâu rồi không gặp, Lạc Bắc."
Lạc Bắc chỉ hỏi. "Con cáo đó là ai?"
"Thú nhân mới tôi nhận nuôi."
Ngữ khí của Lạc Bắc không tốt, thái độ của anh ta với tôi cũng luôn không tốt.
"Vậy còn tôi?"
"Chúng ta đã chấm dứt mối quan hệ nuôi dưỡng."
"Vậy cô muốn bỏ tôi vì con quái vật xấu xí ấy à?"