Sợi chỉ đẫm máu - Chương 1: Tư gia Bùi

Cập nhật lúc: 2025-11-08 12:11:43
Lượt xem: 2

Cơn mưa đêm trút xuống từ lúc hoàng hôn tàn, nặng hạt như thể nhấn chìm cả khu rừng. Những giọt nước đập mũ bảo hiểm kêu lộp bộp, gió lạnh luồn qua cổ áo khiến Thành Nam rùng . Anh kéo mũ trùm đầu, gạt bớt nước mưa mặt nón, mắt căng con đường đất đỏ ngoằn ngoèo phía .

“Gần tới ?” giọng thằng Quân vọng từ phía , lẫn trong tiếng mưa.

“Chắc tầm năm trăm mét nữa,” Nam đáp ngắn gọn, giọng khàn vì lạnh.

Năm đứa – Nam, Quân, Linh, Hậu và Thịnh – lao xe rừng như đuổi theo một trò đùa ngu ngốc. Ban đầu, Quân kể rằng căn biệt thự bỏ hoang trong rừng thông, từng là hiện trường vụ tự tử kỳ lạ của thiếu gia họ Bùi. Không ai tin, nên nó thách: “Nếu tao dối, mai tao khao cả bọn sữa. Còn , tụi bây cùng tao vô coi.”

Và thế là, giữa đêm mưa, đám sinh viên năm hai rú xe rừng, tay cầm đèn pin và điện thoại vlog như mấy kẻ săn ma rẻ tiền.

“Ê, coi chừng trượt đó!” Linh la lên khi bánh xe Nam sượt qua một ổ bùn. Giọng con nhỏ run run. “Trời ơi, mưa kiểu mà vô chi nữa!”

“Đi một cho . Có gì clip trăm nghìn view cũng đáng,” Quân đáp, nửa đùa nửa thật.

Nam gì. Anh chẳng hứng thú với clip ma quỷ, chỉ thấy trong lòng lẩn quẩn cảm giác kỳ lạ. Từ khi tên “biệt thự họ Bùi”, thấy râm ran dọc sống lưng, như ký ức xa lạ đang cố trồi lên mà nhớ nổi.

Xe dừng cánh cổng sắt rỉ sét. Mưa táp mặt, từng luồng gió quất qua hàng thông đổ nghiêng ngả. Bảng gỗ treo lủng lẳng cổng, chữ mờ: “Tư gia Bùi – cấm .”

“Rồi, tới đó,” Quân tắt máy, dựng chân chống. “Mấy tụi bây chuẩn tinh thần.”

Hậu kéo khóa áo khoác, liếc quanh: “Nói chứ… chỗ lạnh vãi. Có chắc trong đó ai ?”

“Có ma thì càng ,” Thịnh , giơ điện thoại lên. “Mình là nhóm săn đô thị bỏ hoang đó, nhớ ?”

Nam gì, chỉ lặng lẽ qua khe cổng. Bên trong, ánh sét hắt qua lớp rêu xanh, soi rõ bậc thềm đá loang lổ và những ô cửa sổ vỡ nát. Ngôi biệt thự cao ba tầng, mái ngói đen thẫm, như một khối u tối mọc giữa lòng rừng.

Thịnh đạp mạnh. Cánh cổng bật mở, bản lề rít lên két dài như tiếng gào. Không ai dám câu nào. Chỉ tiếng mưa rơi và mùi rỉ sét tanh ngắt.

Họ bước .

Khoảng sân lát đá đầy cỏ dại, nước mưa đọng thành vũng. Những bức tượng vỡ đầu rải rác quanh lối , vài bức vẫn còn nguyên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt rỗng chằm chằm. Linh nép sát Nam, nhỏ giọng:

“Ghê quá, tao về .”

“Đi một vòng thôi,” Nam . “Không lâu .”

Cửa chính mở hé, chỉ cần đẩy nhẹ là kêu răng rắc. Không khí bên trong ẩm lạnh đến khó thở. Ánh đèn pin quét qua, soi thấy trần nhà nứt toác, mạng nhện giăng dày. Từng bức tranh tường cào rách, chỉ còn khung trống.

Quân vlog :

“Ngày xưa biệt thự từng thuộc về một dòng họ giàu . Con trai họ Bùi tên là Bùi Nhật Hoàng, bảo c.h.ế.t năm hai mươi tuổi. Có tự tử, g.i.ế.c. Sau vụ việc đó, cả gia đình dọn , biệt thự bỏ hoang ngần năm.”

 

Thịnh khẩy: “Tự tử vì thất tình chứ gì. Kinh điển quá.”

“Không ,” Quân hạ giọng. “Nghe bảo khi c.h.ế.t, Bùi Nhật Hoàng nguyền rủa rằng bất cứ ai bước nơi đều sẽ quên mất một điều gì quý giá nhất.”

Hậu rùng . “Nghe ghê má.”

Nam im lặng. Mỗi lời Quân , tim đập nhanh hơn, như ký ức gõ cửa. Anh quanh, cảm giác ánh mắt đang dõi theo từ đó.

Trên cầu thang gỗ, một tấm ảnh lớn còn nguyên vẹn. Ánh đèn pin chiếu lên: Một trai mặc vest đen, đôi mắt xám lạnh  thẳng, nụ nhạt đến vô hồn. Dưới khung ảnh là tấm biển bạc: Bùi Nhật Hoàng (1983 – 2003).

“Đây nè, chủ nhà nè,” Linh run run , đôi bàn tay níu chặt áo Nam hơn.

Nam tiến gần, ánh mắt trong ảnh như hút . Cảm giác quen thuộc ùa đến, khó tả – gần gũi xa xôi. Bất chợt, một tiếng rầm lớn vang lên từ tầng cả nhóm giật bắn.

“Chắc do con mèo,” Hậu , nhưng giọng điệu vẻ chắc.

Quân hiệu: “Lên coi.”

Thịnh bật đèn, đầu. Cầu thang kêu cót két mỗi bước chân. Gió thổi qua khe cửa như tiếng thở dài.

Nam cùng. Khi đến bậc thứ ba, khựng . Ở đó, trong ánh sáng lờ mờ, một cái bóng im. Dáng cao ráo, áo trắng, mái tóc rũ che nửa mặt.

“Quân?” Nam gọi khẽ.

Không một tiếng trả lời. Cái bóng bí ẩn  nhúc nhích.

Anh bước thêm một bước, tim đập loạn. Bóng vẫn yên. khi đến bậc thứ bảy, đèn pin bỗng tắt phụt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/soi-chi-dam-mau/chuong-1-tu-gia-bui.html.]

Bóng tối bao trùm, nuốt chửng lấy cơ thể .

Nam chợt cảm nhận  thứ gì lạnh buốt chạm cổ tay. Một bàn tay – cứng ráp, ướt và băng giá nắm chặt cổ tay , nhưng dịu dàng và mân mê. Anh rụt , nhưng bàn tay siết chặt hơn, mềm mại mà kiên cố.

“Quân!?”

Không tiếng đáp. Chỉ tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa cùng thở lạnh buốt gần, sát bên tai.

Một giọng nam, trầm và khẽ, cất lên ngay bên tai Nam:

“Cuối cùng… Em cũng đến .”

Nam c.h.ế.t lặng. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Anh giật mạnh tay – rắc! – đèn pin rơi xuống bậc thang, lăn lộc cộc. Trong chớp sáng ngắn ngủi, thấy cổ tay quấn bởi sợi chỉ đỏ mảnh như tơ, kéo căng về phía .

Anh hét lên hoảng sợ, chân bước giật lùi. Sợi chỉ biến mất trong chớp mắt. Ngước lên cũng chẳng thấy bóng nữa.

Gặp quỷ thật ?!

Linh chạy tới, gọi theo từ đằng : “Nam! Mày ?”

“Có.. Có ai đó nắm tay tao... Lạnh lắm..” Anh thở gấp, cặp mắt giấu nổi sự bàng hoàng vẫn dán cầu thang.

Thịnh bật gượng, vỗ vỗ lên lưng bạn: “Do mày căng thẳng quá thôi. Làm gì -”

“Không, thiệt mà!” Nam nhíu mày, bực bội cắt ngang, giọng run. “Có ở đó!”

đèn pin quét khắp xung quanh – ai cả. Chỉ tấm ảnh của Bùi Nhật Hoàng vẫn treo tường, nhưng giờ… khóe môi trong ảnh dường như nhếch cao hơn một chút.

Một tia sét rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm nổ đinh tai như x.é to.ạc căn biệt thự khiến cả đám nhảy dựng lên.

“Thôi, về !” Linh kêu, đôi mắt rưng rưng hoảng loạn sắp .

Quân vẫn cố tỏ bình tĩnh, nhưng mặt tái xanh: “Rồi , chụp vài tấm về. Trời mưa dữ quá.”

Trong lúc họ lục đục thu đồ, Nam xuống cổ tay . Có vệt đỏ mảnh chạy quanh, như dấu dây chỉ siết chặt. Anh đưa tay chạm – rát buốt và nhói.

“Mày xước kìa,” Linh , đưa khăn giấy.

"Không ..,” Nam đáp, nhưng mắt vẫn quanh. Không hiểu thấy tiếng ai đó gọi tên khẽ, như gió lướt qua tai.

“Nam ơi…”

Anh ngẩng lên. Không ai để ý. Cả nhóm cổng, chỉ còn .

Bỗng ánh sáng yếu ớt hắt từ tầng hai xuống. Cửa sổ nãy tối om giờ sáng mờ, và bóng đang rèm – vẫn dáng đó, gầy, trắng, im lặng .

Nam lùi một bước. Cửa biệt thự đột nhiên rầm một tiếng, tự đóng . Gió táp qua, lạnh buốt.

“Quân! Linh!” gọi.

Không tiếng đáp. Bên ngoài, mưa hóa thành cơn bão.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm cửa, kéo mạnh. Không nhúc nhích. Tay thấy rát – sợi chỉ đỏ xuất hiện nữa, quấn quanh cổ tay, chặt đến rỉ máu.

Nam theo hướng sợi chỉ kéo – lên tầng hai.

Cánh cửa gỗ khẽ mở, tiếng bản lề rít lên. Trong bóng tối , ánh sáng mờ hắt , giọng nam vang lên, dịu dàng đến ám ảnh:

“Đừng sợ. Là đây...”

Nam cảm thấy đầu óc cuồng. Hơi lạnh phủ khắp , tim đập như trống dồn. Từng hình ảnh mờ ảo thoáng qua – một khuôn mặt quen thuộc, nụ hiền, bàn tay nắm lấy tay giữa vườn hoa hồng rực đỏ.

Anh lảo đảo bước lên. Cầu thang kêu cót két, từng bậc như than .

“Nam! Mày ở ?!” Tiếng Quân vọng từ xa, nhưng mơ hồ như cơn gió như giông nuốt chửng.

Anh dừng cánh cửa tầng hai. Đèn pin sàn chớp sáng cuối, hắt lên khuôn mặt trong ảnh cầu thang – đôi mắt trong khung hình lúc lạnh bao phần.

Nam nuốt khan, tay run rẩy chạm tay nắm cửa. Sợi chỉ đỏ siết mạnh, kéo tiến thêm một bước.

Phía cánh cửa, hương hoa hồng toả nồng nặc. Và trong bóng tối, ai đó đang chờ sẵn, nở một nụ nhẹ.

Cánh cửa mở .

Loading...