Sự thật chứng minh, thể dễ dàng trêu chọc một nam nhân lâu ngày thỏa mãn.
Sau lễ cập kê, mỗi và Lục Tri Viễn nằm chung giường chung gối, cuối cùng đều kết thúc bằng việc sa sầm mặt mày tắm nước lạnh. Lần lẽ chọc giận dữ thật sự, giày vò đến tận nửa đêm.
Đến chiều ngày hôm , mệt mỏi ngủ thiếp . Sau khi tỉnh , khắp nhức mỏi như rã rời. Ngay lúc đang xoa eo nghiến răng nghiến lợi mắng Lục Tri Viễn, xử lý xong chính sự trở về phòng. Khi thấy hớn hở bước tẩm điện, vội vàng quấn c.h.ặ.t chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Lục Tri Viễn hành động của cho dở dở , : "Nàng sợ ăn thịt nàng ?"
Ta khẽ lầm bầm: "Chàng vốn dĩ sẽ thế mà."
Hắn xuống bàn, sai cung nhân bưng lên những món ăn tinh mỹ, : "Được , động nàng nữa, mau dậy dùng bữa trưa ."
Suy nghĩ một lát, vì bụng quá đói, đành lề mề đỏ mặt xuống đối diện , vùi đầu ăn.
Hắn nhìn hành động như đang đề phòng trộm cắp của , cảm thấy buồn nhưng cũng ngăn cản, chỉ tao nhã múc một bát canh đặt mặt .
*
Mấy tháng , chính là sinh thần mười bảy tuổi của . Sau một ngày náo nhiệt, theo lệ thường bái kiến phụ mẫu , nhận lễ vật của ca ca từ biên cương xa xôi gửi về. Buổi tối, vui vẻ vắt chéo chân giường nghịch ngợm.
Lúc Lục Tri Viễn trở về, đập mắt chính là cảnh tượng . Vị tiểu hoàng hậu của đang để chân trần, mặc đồ ngủ bằng lụa màu xanh, hớn hở lăn qua lăn giường.
Ánh mắt của Lục Tri Viễn bắt đầu trở nên ngày càng nguy hiểm.
Khi Lục Tri Viễn áp sát tới, mở to đôi mắt tròn xoe vô tội : "Chàng định gì?"
Lục Tri Viễn nở nụ xa: "Nàng xem?"
Ta khẽ thở dốc, nhẹ nhàng đẩy tay : "Đừng nghịch, chuyện nghiêm túc với chàng."
Hắn đáp: "Có chuyện gì lát nữa hãy ."
Ta vội vàng thoát khỏi vòng tay , chạy tót về phía góc giường.
Vẻ mặt Lục Tri Viễn sa sầm lườm .
Ta cách thật xa, bĩu môi lẩm bẩm: "Ta bảo là chuyện chính sự với chàng mà."
Lục Tri Viễn đang lúc được thỏa mãn, nghiến răng nghiến lợi : "Rốt cuộc là chuyện gì!"
Ta chớp mắt, áp gần bên , vòng tay ôm lấy khẽ khàng bên tai: "Chàng sắp cha ."
Lục Tri Viễn ngây , từng thấy dáng vẻ của bao giờ.
Cho đến khi mất kiên nhẫn đẩy tới thứ ba, mới sực tỉnh .
Ngay đó, nhảy dựng lên, hét lớn: "Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!"
Ta thầm lắc đầu, dáng vẻ uy nghiêm ngày thường của bay mất .
*
Mấy tháng , trải qua một ngày đau đẻ vật vã, hạ sinh một tiểu t.ử mập mạp, trắng trẻo hồng hào.
Lục Tri Viễn bế con trai tay, nụ vô cùng ̣ng rỡ
Ta hỏi Lục Tri Viễn: "Đặt tên cho con là gì thì nhỉ nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/so-tay-cong-luoc-cua-tieu-hoang-hau/chuong-8.html.]
Lục Tri Viễn bằng ánh mắt tình tứ nồng nàn, : "Ta suy nghĩ lâu, thấy cái tên Lục Mộ Tiêu , họ của , tên của nàng."
Ta ngẫm nghĩ một lát gật đầu đồng ý: "Mộ Tiêu... Nghe lắm!"
*
Xuân thu đến, tiểu bằng hữu Lục Mộ Tiêu lên năm tuổi.
Dáng vẻ nghiêm mặt để sách của nó trông chẳng khác nào một ông cụ non.
Thật đúng là mang đậm phong thái của cha nó, chẳng đáng yêu chút nào cả.
Ta bĩu môi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé để trêu đùa: "Con trai, với mẫu hậu một cái nào."
Đối với hành động của , Lục Mộ Tiêu chẳng còn lạ lẫm, thằng bé vô cùng nỗ lực mỉm với một cái.
Ta thở dài một tiếng: "... Thật giống hệt cha con, chẳng đáng yêu chút nào."
Sau khi bãi triều trở về, Lục Tri Viễn xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy , hỏi: "Nàng đang gì thế?"
Ta liếc một cái, trong lòng thầm hờn dỗi: "Không gì."
Sau khi sai hầu đưa Lục Mộ Tiêu lui xuống, nghiêm túc với Lục Tri Viễn: "Ta Hoàng hậu nữa."
Lục Tri Viễn với vẻ chẳng hiểu : "Hửm?"
Ta ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng thườn thượt: "Ở trong cung điện với bốn bức tường này quá tẻ nhạt, đến bao giờ mới thể tự do tự tại khỏi cung sinh sống đây."
Lục Tri Viễn buồn , : "Nàng ngoài cung chơi chứ gì? Được , cho phép nàng về nhà thăm cha hai ngày, thế ?"
Ta xong lập tức bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước, gọi Thúy Hòa giúp thu dọn đồ đạc, nhanh ch.óng lên cỗ xe ngựa chuẩn sẵn từ để xuất cung.
Lục Tri Viễn ngơ ngác hiểu chuyện gì, đó gọi Thúy Hòa đến hỏi: "Hoàng hậu ?"
Thúy Hòa mờ mịt: "Có lẽ là nương nương nhanh ch.óng báo tin vui cho Tô đại nhân và Tô phu nhân ạ."
"Tin vui? Tin vui gì?"
Thúy Hòa càng thêm ngơ ngác: "Là tin vui nương nương m.a.n.g t.h.a.i ạ..."
*
Lục Tri Viễn gầm lên trong sự bất lực: "Tô Tiểu Tiểu! Nàng đây cho !"
Hết.