8.
Trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp được Giang Ký Chu.
Cậu ấy đứng tựa vào tường, một tay đút túi quần, tay kia xách theo một chiếc túi quà.
Áo khoác đồng phục màu xanh buộc ngang eo, cả người vừa sạch sẽ lại vừa điển trai, đúng chuẩn thiếu niên thanh xuân.
Tôi tò mò hỏi: “Cậu đang đợi bạn gái à?”
Không hiểu sao…
Câu này lại lỡ miệng thốt ra.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Giang Ký Chu ngước mắt lên, thấy là tôi thì đưa túi quà tới: “Không phải, cái này cho cậu.”
Ngón tay cậu ấy thon dài, trắng trẻo, còn nổi gân nhẹ—đúng là thiên đường cho hội mê tay đẹp.
Tôi nuốt nước bọt, lúc ngón tay chạm vào da anh, có dòng điện tê dại chạy thẳng khắp người.
Tôi nhận lấy túi quà, Giang Ký Chu nhắc: “Mở ra xem thử đi.”
Là một con gấu hồng làm bằng hoa hồng bất tử.
Loại này không phải chỉ tặng bạn gái dịp Valentine thôi sao?
Mà cậu ấy lại tặng tôi.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Tôi hỏi thẳng: “Không lẽ… cậu thích tôi à?”
Giang Ký Chu bật cười, xoa rối tóc tôi.
Sau đó cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu tự luyến ghê. Đây là cảm ơn lần trước cậu đưa thuốc cho tôi.”
À… ra là trả ơn.
Tôi lại tưởng bở rồi.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy giơ tay bật trán tôi một cái: “Đang nghĩ gì thế?”
Nghĩ về cậu đó.
Nhưng không dám nói ra.
Lúc này, tiếng còi xe máy vang lên sau lưng—Trần Dã chạy xe tới.
Tưởng cậu ta sẽ vù qua luôn, ai ngờ lại thắng cái két, dừng ngay trước mặt bọn tôi.
Trần Dã tháo mũ bảo hiểm xuống: “Hai người tan học không về nhà, đứng đây tán tỉnh hả?”
Tôi siết chặt túi quà, liếc nhìn Giang Ký Chu.
Cậu ấy vội dời ánh mắt, cau có đáp: “Liên quan gì đến cậu?”
Cái gì cơ?
Không… phủ nhận luôn đi chứ?
Tôi suýt tưởng tai mình nghe nhầm.
Trần Dã bị chọc giận, hầm hầm đi tới, khoác vai tôi một cách khiêu khích: “Cô ấy thầm mến tôi lâu rồi, cậu không biết à?”
Đùa ghê.
Tôi còn không biết nữa là!
Giang Ký Chu nhìn tôi đầy nghi ngờ, kiểu ánh mắt như đang hỏi: “Thật hả?”
Tôi bực mình nói: “Cậu đừng có tưởng tượng nữa, không có chuyện đó đâu.”
Rồi nhấc gót, giẫm mạnh xuống chân Trần Dã.
Cậu ta đau điếng người, buông tôi ra, mặt mày méo xệch.
Nhìn cậu ta bị ăn hành thế này, tôi thấy hả dạ dễ sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-diem-thi-anh-thua-nhung-so-tinh-thi-anh-chap/chuong-6.html.]
“Cười gì? Có tin tôi—” Trần Dã giơ nắm đ.ấ.m lên, tôi hoảng hồn lùi về sau.
Đúng là dân hổ báo, nóng như lửa, cứ như chihuahua phát cuồng vậy.
Lúc ấy, Giang Ký Chu bất ngờ chắn trước mặt tôi.
Ánh đèn đường len qua tán cây, chiếu lên một bên gương mặt cậu—vừa dịu dàng vừa đẹp trai.
Cậu ấy bình tĩnh nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Yo, còn nói không có gì? Tự khai rồi nhé.” Trần Dã lạnh mặt.
Hai người nhìn nhau như muốn g.i.ế.c đối phương.
Không khí căng như dây đàn, chuẩn bị nổ tung tới nơi.
Tôi tranh thủ chuồn lẹ, trốn sau một gốc cây bên cạnh.
Lạy trời, đừng để tôi bị vạ lây…
Ai ngờ Trần Dã vẫn thấy: “Trốn gì mà trốn? Ra đây nói rõ ràng!”
“À cái đó…” Tôi nhất thời không biết phải trả lời sao, lén liếc sang Giang Ký Chu.
Cậu ấy ngay lập tức chắn tầm nhìn của Trần Dã, nói dõng dạc: “Tôi thích bạn Giang Ngân, đang theo đuổi cô ấy, cậu có ý kiến gì không?”
Câu này như sét đánh ngang tai.
Tôi ngơ ngác, cả người mềm nhũn như bánh tráng nhúng nước.
Không phải tôi tưởng bở, là cậu ấy thật sự có ý!
Tôi siết chặt túi quà, đứng đơ như tượng.
“Buồn cười, cậu cũng muốn tranh với tôi à?” Trần Dã khinh khỉnh bật cười, “Đừng thua thảm quá là được.”
Hả?
Tự tin dữ vậy?
“Phải lo là cậu thua đấy chứ.” Giang Ký Chu cười nhạt, tay vẫn đút túi quần, đầy khí chất thách thức.
Lúc này, có hai chị gái đi ngang qua: “Nè, nhìn kìa, có vẻ đáng xem ghê.”
“Chắc bên trái là công, ánh mắt sắc quá trời.”
“Cậu nghĩ hai người họ đánh nhau hay là… hôn nhau nhỉ?”
Cứu tôi với!
Nhịn cười đúng là một kỹ năng.
“Đi lẹ đi lẹ, bị lườm c.h.ế.t rồi kìa.” Bị ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Trần Dã chiếu trúng, hai chị vội vàng chạy mất.
Tôi còn đang đứng hóng như đang xem phim, ai ngờ bị réo tên bất ngờ.
Trần Dã ngoắc tôi: “Nè, đồ ngốc, đừng trốn nữa, hôm nay phải chọn một người.”
Chọn một á?
Trẻ con mới chọn, người lớn… muốn cả hai được không?
Khoan, ý nghĩ này hơi nguy hiểm, không khéo mất mạng thiệt chứ chẳng chơi.
Tôi nhìn qua lại giữa hai người, nếu Trần Dã phát điên thì sao?
Không nghĩ nhiều nữa, tôi vừa định mở miệng thì—
Giang Ký Chu cắt lời trước: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu có thể từ từ suy nghĩ, xem thử thành ý của tôi.”
Ánh mắt cậu ấy như mang theo cả mùa xuân tháng Tư, dịu dàng mà nóng bỏng, khiến tim tôi đập loạn.
“Nhìn nhau đắm đuối cái gì? Tôi còn đứng đây này!” Trần Dã chen vào giữa hai đứa tôi, khoanh tay tạo sự tồn tại.
Bị cậu ta phá ngang như vậy, tôi bừng tỉnh, mặt nóng bừng như bị sốt.
“Cái đó… tôi về trước nha!”
Nói xong lập tức chạy trốn khỏi hiện trường.