8.
Chúng tôi ban đầu ghi hình chương trình ở trong núi sâu, ban đêm phải tìm một người trong bóng tối dày đặc, thực sự không dễ dàng.
Mọi người đã tìm kiếm khắp nơi trong ngôi nhà cũ, nhưng không tìm thấy ai, vì vậy chúng tôi phải chia nhau đi vào rừng để tìm kiếm.
Rừng rất lớn, chúng tôi nhanh chóng bị lạc.
Tôi từ trong túi lấy ra một xấp bùa, rút ra một lá bùa tìm xác, niệm một câu chú, lá bùa bay đi về phía trước.
Tôi đuổi theo hướng bay của lá bùa, đi khoảng hơn 1km lá bùa không bay nữa, rơi xuống đám cỏ.
Tôi ngửi thấy mùi m//áu tanh nồng nặc, vén cỏ lên nhìn, lập tức cảm thấy buồn nôn.
Ngu Đường nằm trong đám cỏ, ch//ết trong tình trạng thê thảm.
Cơ thể cô chỉ còn lại bộ xương, không còn chút thịt nào, chỉ còn cổ, mặt và đầu vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt cô mở to đầy sợ hãi, nhưng đã không còn hơi thở.
Có lẽ trước khi ch//ết, cô đã thấy điều không thể tin được.
Tôi nhặt lá bùa tìm x//ác trên đất bỏ vào túi, quay người chuẩn bị rời đi.
Không ngờ, lại thấy Giang Du đứng dưới một cây lớn nhìn tôi.
Tôi hỏi: "Là anh ăn Ngu Đường sao?"
"Biết mà còn hỏi." Giang Du l.i.ế.m môi, như thể vẫn đang thưởng thức.
Phi Hành Dạ Xoa thực sự không có nhân tính, đạo diễn nói Giang Du diễn xuất tốt, điều này tôi không phủ nhận.
Đó là vì anh ta là một cương thi nghìn năm, khả năng ngụy trang và bắt chước cực kỳ mạnh mẽ.
Anh ta không hiểu được niềm vui, nỗi buồn của con người.
"Ăn cô ta thì không thể ăn tôi." Tôi nói câu này rồi nhanh chân chạy đi.
Nhưng tôi không thể chạy nhanh hơn Phi Hành Dạ Xoa, vì anh ta có thể bay.
Chỉ thấy một bóng đen lướt qua đầu tôi, chặn đường tôi lại.
"Lẽ ra tối nay tôi đã no, nhưng cô biết quá nhiều, tôi không ngại ăn thêm một người nữa."
Giang Du tiến lại gần tôi, ánh mắt anh ta như một con thú dữ nhìn xuống con mồi dưới chân. Anh ta là muốn diệt khẩu.
Tôi vội vàng lấy ra một lá bùa định x//ác, bấm tay niệm chú, ném lá bùa về phía đầu Giang Du: "Định!"
Lá bùa định xác dán chính xác lên trán Giang Du, anh ta đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.
"Tạm biệt." Tôi lập tức chuồn đi.
Không ngờ, chưa chạy được hai bước, đã nghe thấy tiếng nhai ở phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-cot-su-1-phi-hanh-da-xoa/chuong-6.html.]
Tôi vừa chạy vừa quay lại nhìn, hóa ra Giang Du đã gỡ lá bùa định xác xuống, bỏ vào miệng ăn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Phi hành dạ xoa quả thực lợi hại, những lá bùa bình thường này đối với anh ta hoàn toàn vô dụng.
Tôi còn chưa kịp dừng lại, bóng dáng Giang Du đã xuất hiện trước mặt tôi.
"Tiết kiệm sức lực đi, đừng vùng vẫy vô ích." Anh ta đưa tay ra định bóp cổ tôi.
Tôi né tránh, nhanh chóng lấy Hiên Viên kính giấu trong cổ áo, chiếu vào đôi mắt Giang Du.
Hiên Viên kính phản chiếu hình dáng thật sự của Giang Du, một phi hành dạ xoa có gương mặt hung tợn.
Một luồng sáng mạnh chiếu vào mắt Giang Du, đôi mắt anh ta cảm thấy như bị thiêu đốt, khói bốc lên.
Giang Du che mắt phát ra âm thanh đau đớn, anh ta nhận ra tôi: "Cô là đứa bé khóc ở mộ Hiên Viên hai mươi năm trước?"
Sư phụ đã nói với tôi về chuyện đó, nên dù tôi không nhớ, tôi cũng biết đứa bé mà ông nói chính là tôi.
Sư phụ nói, khi ông nhặt tôi lên, bên cạnh tôi có Hiên Viên kính.
"Chính là tôi, tôi khuyên anh đừng chọc giận tôi." Tôi quay người chạy.
Giang Du bị Hiên Viên kính làm mù mắt, anh ta tức giận: "Vậy cô là đệ tử của thi vương Tương Tây? Năm đó sư phụ cô muốn bắt tôi để luyện thi, thật đáng tiếc là thất bại. Tôi sẽ không tha cho sư phụ cô và cô đâu!"
Nói xong, anh ta đuổi theo hướng tôi chạy.
Phi Hành Dạ Xoa không giống như những cương thi khác chậm chạp, ngược lại, nó phản ứng rất nhanh.
Đặc biệt là sau khi bị mù, khứu giác và thính giác của anh ta càng nhạy bén hơn.
Anh ta bay lên không trung, một tay đánh về phía lưng tôi.
Tôi né sang một bên, cú đánh vừa khéo trúng vào một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ bị hắn c.h.é.m trúng, tay anh ta bị kẹt trong cây.
Nếu là người bình thường, tay sẽ bị thương nặng ngay lập tức.
Nhưng anh ta không hề cảm thấy đau, rút tay ra, dùng khứu giác và thính giác để xác định phương hướng của tôi.
Tôi trốn sau một cây lớn, trên trán dán một tấm bùa thu hồn, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bùa thu hồn có thể thu lại hơi thở của tôi, ngay cả khi tôi thở bình thường, Giang Du cũng không cảm nhận được hơi thở của tôi
.
Giang Du không xác định được tôi đang trốn ở đâu, trở nên cáu gắt.
Ngay lúc đó, từ xa vọng lại tiếng của Dư Lệ, anh ấy gọi tôi: “Chu Sa, Chu Sa…”
Giang Du nghe thấy tiếng, lập tức bay lên, chưa đầy hai giây đã đến trước mặt Dư Lệ.
Anh ta nói với Dư Lệ: “Chỉ cần cậu nói cho tôi biết Chu Sa ở đâu, tôi sẽ thả cậu.”