Chương 3
“Không ? thấy nhiều kiểu con gái ham hư vinh như cô . Đừng tự cho là quan trọng.”
Gió lạnh thổi qua.
vén lọn tóc rối tai, bình tĩnh.
“Áo khoác quà. Là để bù .”
“Anh hỏi , cứ mặc cái hoodie c.h.ế.t đó, mua quần áo cho .”
“ mất từ lúc ba tuổi. Chắc cảm thấy quá đáng.”
Mạnh Huy: “…”
Anh há miệng, như gì đó, nhưng khi thấy vệt nước mắt còn đọng mặt , liền im bặt.
bước về phía sân bóng, Mạnh Huy im lặng theo phía .
Đi nửa đường, bỗng tăng tốc , … gì.
Bởi vì vẫn đang rơi nước mắt, hai mắt đỏ hoe, đầu mũi cũng đỏ.
Anh dừng , cũng dừng , ngẩng đầu .
“ hồi nhỏ, cô giáo bắt văn đề bài Mẹ của . gì, nên là mất . Sau đó khi cãi với bạn, họ đều c.h.ử.i là đứa .”
“ buồn lắm, cứ mãi. Cô giáo an ủi, bọn họ còn nhỏ, hiểu chuyện, đợi lớn lên sẽ .”
“ ngờ… lớn vẫn . Người khác ức h.i.ế.p , chỉ thể nhịn. Còn giúp ức h.i.ế.p chứng minh trong sạch. Cho dù đó dùng cơ hội trao đổi du học để uy h.i.ế.p , còn c.h.ử.i khó đến thế.”
hít sâu một , lau sạch nước mắt thật mạnh.
“Có lẽ đứa đúng là dễ bắt nạt.”
Nói xong, tránh khỏi , tiếp tục về phía sân bóng.
Biểu cảm của Mạnh Huy trở nên vô cùng phức tạp.
Chưa mấy bước, đột nhiên kéo tay .
“Chờ .” – .
dừng , đầu .
“Nếu hôm nay cô , thì về ký túc xá .”
lắc đầu thật mạnh.
“ . Chỉ là… thực sự lo sẽ xóa tên khỏi danh sách trao đổi.”
Mạnh Huy: “... chỉ thôi. sẽ thế .”
“ thể tin .”
hất tay , tiếp tục về phía sân bóng.
Vừa dừng .
Mạnh Huy cuống cuồng chạy sát bên cạnh, chút lúng túng:
“Cô đừng nữa… đợi một chút , Hạ Tâm Kết, cô đừng nữa… … sai , ?”
lau nước mắt thật mạnh, bước nhanh hơn.
Đột nhiên, chặn , rút khăn giấy , vụng về giúp lau nước mắt.
“Được , chuyện đến đây kết thúc. Cô cần tìm Trần Trung Sâm nữa. cũng sẽ khó cô nữa. Đừng nữa ?”
trống rỗng mấy giây.
Sau đó cởi chiếc áo khoác đang mặc, ném thẳng thùng rác bên cạnh.
Gió thổi qua, cuốn theo những hạt tuyết nhỏ, chắc là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
“Cô gì ?” kinh ngạc.
“Không lạnh ?”
giơ tay lên, cho thấy những vết phồng đỏ vì lạnh.
“Đương nhiên là lạnh. nghĩ nên chút khí tiết. Không nên chạm những thứ xứng …”
“ hy vọng , đừng tìm gây chuyện nữa.”
Nói xong, thẳng về ký túc xá nữ.
tin lúc trông kiên cường mà đáng thương vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sinh-vien-ngheo-va-cac-thieu-gia/chuong-3.html.]
Bởi tấm lưng gầy của đang run lên.
Không vì lạnh.
Mà vì trái tim đang rỉ máu.
Chiếc áo khoác hơn ba vạn, chỉ để diễn sâu một phen…
Thế là quăng thẳng thùng rác.
hận mấy thằng nhà giàu đến phát điên! A a a a a!!!
…
Về tới ký túc, quấn chăn co ro mười phút, cuối cùng cũng ấm .
Sau đó, quỳ trong ổ chăn, chắp tay, hướng về mà xin .
, căn bản c.h.ế.t.
Bà sống khỏe lắm.
Chỉ là… đúng là năm ba tuổi, bà bỏ mất, dựa sắc của cưới ngay một đại gia.
Con trai của đại gia đó học cùng lớp với , hí hửng họp phụ cho nó, còn giả vờ quen .
Thế nên cảm thấy… hôm nay đưa bà quan tài cũng quá đáng.
Huống hồ, bà còn truyền nhan sắc cho nữa cơ mà, cũng cho bà một hình tượng tích cực đấy.
Dĩ nhiên, ba cũng chẳng gì.
giờ… vẫn đến lượt ông lên sân khấu.
…
Vừa mới ấm lên bao lâu, nhận tin nhắn của Mạnh Huy.
“ đang ở ký túc xá của cô. Nếu thời gian xuống một chút ?”
trả lời.
Một lát , nhắn tiếp:
“Cô vẫn đang ? Đừng nữa.”
: “ gặp .”
Anh : “Xin .”
Tưởng .
Nửa tiếng , xuống mua đồ ăn, thì phát hiện vẫn đó đợi .
cảnh giác lùi một bước.
“Anh gì?”
Anh xách trong tay hai túi lớn, in rõ logo đồ xa xỉ.
Trong một khoảnh khắc, bùng lên, quên trời quên đất.
nhớ bài học , chỉ liếc nhạt một cái, dời mắt .
Mạnh Huy, lúc nào cũng tỏ bình tĩnh cao ngạo mà lúc căng thẳng.
“… mua vài bộ quần áo. Chắc hợp với cô.”
“Cảm ơn.” lạnh lùng . “ cần.”
Nói xong, thẳng về hướng căn-tin.
thực sự cần. Vì quen với lạnh .
Huyền thoại Nữ thần chống rét của Đại học H chơi.
Nếu tận thế băng giá xảy , chắc chắn sẽ sống dai hơn mấy kẻ tiền !
nghĩ nếu tận thế đến, bọn tiền thể chui xuống hầm trú ẩn.
Còn kiểu nghèo như , tám phần sẽ c.h.ế.t cóng đợt đầu tiên mất.
Thế là một nỗi buồn khó tả trào lên.
Có lẽ vì cái buồn khiến bóng lưng trông đáng thương hẳn.
Mạnh Huy vội đuổi theo , lôi từ trong túi một chiếc áo khoác, khoác lên .