SINH VIÊN NGHÈO VÀ CÁC THIẾU GIA - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-11-23 08:26:01
Lượt xem: 240

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 10

 

đúng là gần như hồi phục … nhưng… nghĩ đến cô thì mới .”

 

Anh bình tĩnh mà một câu phá trời lập đất như thể chuyện bình thường.

 

trợn mắt, nhắm chặt , hét trong đầu, lấy tay bịt tai:

 

“Anh thể tiếng ?! Mấy thứ để trong lòng ?! Phải ?! Anh khó chịu thì thôi, thì nôn đây!!!”

 

Trần Trung Sâm vẫn bình :

 

thành thế là tại cô. Nếu hôm đó cô…”

 

“Được đừng nữa!!”

 

sụp đổ luôn :

 

cho phép tưởng tượng về , ?! Không cần hỏi !! Thích tưởng tượng thì tưởng!! Chủ đề kết thúc tại đây!!”

 

“Không công bằng.”

 

Anh kéo tay khỏi tai, lạnh lùng :

 

“Tại gì cả? Cô nghĩ tưởng tượng về cô lắm ?”

 

cạn lời:

 

“Thì thiệt gì!!! còn thấy hưởng thụ dữ lắm mà?!”

 

Trần Trung Sâm:

 

“…Cô tưởng hưởng thụ ?! Cô ghét cô đến mức nào ?!”

 

Anh đầu mất bình tĩnh, chỉ tay gào lên:

 

cũng tự kiểm soát bản chứ! !! ?! thấy cô! Cô sụp thành cái dạng gì ?!”

 

gào trả:

 

“Vậy thế nào?! Không thì đền tiền cho ?!!”

 

Trần Trung Sâm , nghiêm túc đến đáng sợ:

 

hôn cô.”

 

Nói xong câu đó… rõ ràng ngay cả cũng đơ .

 

Như thể… chính cũng tin câu đó thốt từ miệng .

 

: “……”

 

Chỉ còn sự im lặng.

 

Mặt Trần Trung Sâm đỏ bừng lên nhanh, như thể chịu một cú sỉ nhục cực lớn, cứ trừng chằm chằm.

 

hít sâu một , cố dịu giọng :

 

“Anh gặp bác sĩ tâm lý ? Tin y học .”

 

tin.”

 

Trần Trung Sâm lắc đầu:

 

cảm giác xong . Chắc hết cứu .”

 

tuyệt vọng:

 

“Vậy rốt cuộc thế nào?”

 

Trần Trung Sâm :

 

“Dù hai bạn trai .”

 

: “???”

 

“Thêm nữa thì .”

 

Không tại , bỗng nhiên như cố lấy hết dũng khí của đời , nhanh và chắc:

 

ngu như hai tên . sẽ tốn nhiều thời gian của cô . Chờ còn nghĩ về cô nữa, sẽ trở bình thường.”

 

Đối mặt với cảnh tượng

 

thật sự… gì nữa.

 

thừa nhận, hết cách .

 

Thấy chạy, Trần Trung Sâm thử thăm dò, cúi xuống, hôn nhẹ lên má .

 

Có lẽ là vì cái dáng vẻ khổ mệnh tuyệt vọng quá chân thật.

 

Chân thật tới mức quên luôn tính trừu tượng điên rồ của bộ sự kiện .

 

Nên dù hôn … khó chịu, vẫn ráng chịu .

 

Trần Trung Sâm thì như mèo thấy cỏ mèo, lập tức phê luôn.

 

Anh ôm thật chặt, vùi mặt cổ , bắt đầu… dụi dụi

 

: “…Anh thôi, còn kịp tàu đó, đại ca.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sinh-vien-ngheo-va-cac-thieu-gia/chuong-10.html.]

Trần Trung Sâm ôm buông, lí nhí:

 

“Để lái xe đưa cô về , ?”

 

gào lên:

 

“Anh mới bảo là sẽ tốn thời gian của mà?!”

 

Trần Trung Sâm mất trí, trả lời sai trọng tâm:

 

còn hôn cô nữa. Người cô lúc nào cũng thơm như … Cô , hôm đó trong mơ gọi cô là bảo bối, cô còn trả lời đấy…”

 

“Hạ Tâm Kết… thể gọi cô là bảo bối ?”

 

“Được ? Bảo bối?”

 

[Qua đoạn sẽ đổi xưng hô nha]

 

 

Tình hình thực sự nghiêm trọng.

 

cảm thấy thể tiếp tục như nữa.

 

Nghỉ mà ngày nào cũng nhắn tin với ba , đến tổng đài CSKH cũng bận bằng .

 

Hai còn tạm chấp nhận .

 

Trần Trung Sâm thì… sắp phát điên.

 

cảm giác , lý trí thì vẫn ghét .

 

hễ thấy là lý trí bốc luôn.

 

Ngày nào cũng mua cả đống đồ gửi cho .

 

cầu đừng mua nữa, thật sự khuân nổi ngần kiện hàng.

 

Anh kiểm soát :

 

“Chỉ cần thấy quần áo túi xách là nghĩ đến em… nhịn .”

 

Anh thậm chí còn mua cho một cái điện thoại mới, pin trâu vô địch để 24/7 video call với , kể cả lúc ngủ cũng tắt.

 

hỏi thẳng:

 

“Anh bệnh ?”

 

Anh mặt khổ như đưa tang:

 

“Tất nhiên là bệnh , bình thường ai như ?”

 

Thực cái bộ não thông minh của bộ bản chất vấn đề:

 

Người dồn nén quá mức thì dễ thành biến thái.

 

Trần Trung Sâm dồn nén… kiểu đó.

 

Anh Hạ Tâm Kết dồn nén.

 

Bị đè quá lâu… thế là… lệch luôn.

 

nghĩ: nghẽn thì nên mở.

 

Có khi giải mẫn cảm một thời gian sẽ khá lên.

 

sai .

 

Không những đỡ mà càng ngày càng quá đáng.

 

Giờ thì bắt 24 tiếng video call.

 

chịu hết nổi, c.h.ử.i một trận trò.

 

Lần hiếm hoi, cãi.

 

Còn tủi :

 

“Anh đây… thấy em là sẽ nghĩ đến em cả ngày, gì cũng chẳng tinh thần…”

 

Anh :

 

“Hay là về quê em tìm em nhé? Bảo bối , đời khổ như … chẳng lẽ đời coi như xong ?”

 

“Bảo bối, em chứ!”

 

hàng chữ đó, màn hình nơi Mạnh Huy và Triệu Nhất Phàm phiên nhắn tin liên tục.

 

Và cuối cùng, hạ quyết tâm.

 

Không thể tiếp tục như thế nữa.

 

Cuộc sống của lệch khỏi quỹ đạo.

 

Cứ thế mà kéo dài, sẽ thể sống cuộc đời mà mong nữa, một cuộc đời ngày ngày vùi đầu học hành, kiếm tiền, cuồng cạnh tranh, phấn đấu đến c.h.ế.t.

 

Hơn nữa, tình thế quá nguy hiểm.

 

Sớm muộn cũng lật thuyền.

 

, bắt đầu lên kế hoạch.

 

 

Loading...