Tôi biết rõ – những năm qua Hứa Gia Thần sống không dễ dàng gì.
Hắn được bố mẹ chiều hư.
Bố tôi từng bỏ tiền, nhờ vả xin cho hắn một công việc tốt.
Nhưng hắn lười nhác, làm không xong, còn hay trốn việc.
Sau cải cách doanh nghiệp, hắn nằm trong đợt sa thải đầu tiên.
Thất nghiệp, bố mẹ lại bỏ tiền cho hắn làm ăn nhỏ.
Ban đầu lời lỗ đủ sống.
Sau này mở cửa hàng bán buôn thực phẩm, làm ăn khấm khá.
Vừa có tiền, hắn liền nuôi bồ.
Kết quả bị lừa sạch sẽ.
Vợ hắn ly hôn, lấy đi gần hết tài sản còn lại.
Thấy tôi nhìn hắn, hắn nhe răng cười:
“Gia Anh, bố mẹ bảo nhớ em, muốn em về thăm. Anh đến đón em nè.”
Tôi nhìn hắn cảnh giác.
Chuyện lạ là có nguyên do.
Hắn nói tiếp:
“Thực ra, bố sớm không giận em nữa rồi. Nhưng sĩ diện quá nên không nói.
Ly hôn thì có gì xấu? Hồi đó bố cổ hủ quá. Bây giờ ngoài đường ly dị đầy ra.”
Tôi cạn lời.
Giờ hắn ly hôn rồi, nên quên luôn ngày xưa chửi tôi thế nào à?
Tôi không muốn nghe lải nhải, mất kiên nhẫn:
“Có gì nói thẳng, không thì mời đi!”
Hắn tiến lại, xoa tay cười nịnh:
“Thật ra là… bố dạo này đi dạo ngã gãy xương, bác sĩ nói có thể liệt giường. Mẹ bảo em về chăm bố đi.
“Em luôn bảo bố mẹ thiên vị, giờ là cơ hội tốt để gắn bó lại tình thân mà.”
Tôi suýt bật cười.
“Tôi nhớ không lầm – hai người họ lương hưu cộng lại hơn 10.000 tệ/tháng. Chẳng lẽ thuê không nổi hộ lý?”
Hứa Gia Thần nóng ruột:
“Nếu thuê, thì tôi sống sao? Tôi 62 tuổi rồi, chẳng lẽ bắt tôi đi làm?”
Thấy chưa?
Dù bố mẹ tôi già yếu, nhưng tiền trong tay vẫn là để dành cho con trai.
Ngày xưa, Trần Trạch Huy đánh tôi gãy xương sườn, họ chẳng nói giúp tôi một câu.
Giờ cần người chăm – lại nhớ đến có con gái.
Tôi nhún vai:
“Chuyện của họ không liên quan đến tôi. Tôi không quay về đâu. Anh về đi.”
Thấy tôi cứng rắn, hắn nổi giận:
“Hứa Gia Anh, nói cho cô biết, tôi đã hỏi luật sư. Dù bố mẹ từng đăng báo cắt đứt quan hệ với cô, cô vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng họ!”
Tôi thản nhiên cười:
“Vậy cứ kiện đi. Tòa xử sao, tôi làm vậy. Nhưng chưa có bản án – tôi không bỏ ra một xu.”
Tôi bảo Tiểu Trương đuổi cả hai ra khỏi nhà.
Thực tế, Hứa Gia Thần sau đó không có động tĩnh gì.
Hắn vốn là kẻ sợ phiền phức.
Hắn đưa bố mẹ vào một viện dưỡng lão rẻ tiền.
Chỉ có một yêu cầu – đừng c.h.ế.t là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sinh-nhat-toi-con-mung-ky-niem-ngay-cuoi-cua-bo-va-me-ke/9.html.]
Dù sao thì hắn còn phải sống nhờ vào lương hưu của họ.
Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn khàn khó nghe:
“Anh Anh…”
Nghe thấy biệt danh thân mật đã lâu không còn vang lên từ ký ức xa xôi…
Tôi cầm điện thoại, lặng người rất lâu.
“Là bố đây… khụ khụ… bố chắc không còn sống được bao lâu nữa… trong lòng vẫn còn khúc mắc… trước khi đi, bố muốn nói lời xin lỗi con…”
Ông thở hổn hển, nói rất nhiều…
Nhưng tôi chẳng nghe lọt tai câu nào.
Ông là một kẻ đại nam tôn (tư tưởng gia trưởng cực đoan).
Luôn cho rằng phụ nữ phải dựa vào đàn ông mà sống.
Ông không cho tôi ly hôn, không muốn tôi trở thành “vết nhơ” trong cuộc đời xem như thành công của ông.
Thế nên sau khi tôi ly hôn, người đầu tiên giẫm đạp tôi xuống bùn lại chính là cha ruột tôi.
Giờ đây, lời xin lỗi lúc lâm chung của ông, chẳng khác nào cái áo bông ướt sũng nước lạnh mà ông choàng lên người tôi sau khi tôi vừa bò ra khỏi hố băng giữa mùa đông.
Tôi không cần.
Trước khi tắt máy, mẹ tôi nói địa chỉ viện dưỡng lão họ đang ở.
Tôi do dự rất lâu, rồi vẫn quyết định đến.
Tôi đứng trước giường bệnh của ông, nhìn ông lặng lẽ nằm đó, má hóp sâu như xác khô.
Tính ra, đã hơn mười năm tôi không gặp ông.
Tôi từng về dự sinh nhật 70 tuổi của ông.
Nhưng món quà tôi mang theo vẫn như trước, bị ném ra khỏi cửa.
Từ đó về sau, tôi chưa từng quay lại.
Khi ông thấy tôi đến, môi mấp máy, hơi thở dồn dập hơn.
Chúng tôi chẳng nói gì.
Mười mấy phút sau, ông nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục từ khóe mắt chảy ra.
Tôi bước ra khỏi phòng, mẹ tôi run rẩy bước theo sau.
Nhìn bà – người phụ nữ 85 tuổi trước mặt – lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Cả đời bà sống cúi đầu, chồng nói gì cũng nghe theo.
Ngay cả khi ông muốn đuổi con gái khỏi nhà.
Tôi từng tự hỏi: phải chăng bà quá yếu đuối, hay đơn giản là… bà chưa từng thật lòng yêu?
Nếu năm đó, bố tôi muốn cắt đứt với Hứa Gia Thần thì sao?
Liệu bà cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời?
Tôi lấy ra 50.000 tệ, đưa vào tay bà:
“Để lo hậu sự cho ông ấy. Còn tang lễ, con không dự đâu.”
Nói rồi, quay người rời đi.
Sau lưng, vang lên tiếng nức nở đứt quãng.
—--
Tôi mở một quán cà phê sách rất lớn – hơn 500 mét vuông.
Tôi mới 60, chẳng thể sống cuộc đời chỉ ăn rồi chờ chết.
Khi sửa sang, tôi bảo thợ lắp ổ cắm ở từng chỗ ngồi.
Đầy ắp sách.
Thơm ngát mùi cà phê.
Nhân viên tôi tuyển là sinh viên làm thêm và người khuyết tật cần việc.
Nhiều người đến đây uống cà phê, làm việc, đọc sách.
Buôn bán không gọi là lãi nhiều, nhưng cũng không lỗ.