Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SINH NHẬT TÔI, CON MỪNG KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI CỦA BỐ VÀ MẸ KẾ - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:26:19
Lượt xem: 198

 

Tôi trúng vé số được 50 triệu (khoảng 181 tỷ đồng).

 

Tôi định tặng mỗi đứa con một căn hộ cao cấp view sông, và thêm cho mỗi đứa 10 triệu.

 

Một tuần nữa là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi.

 

Tôi dự tính khi bọn chúng về chúc mừng sinh nhật, sẽ trao tặng bất ngờ này.

 

Ai ngờ đến tận nửa đêm hôm sinh nhật, tôi vẫn không thấy bóng dáng chúng đâu.

 

Sáng hôm sau tôi mới biết, thì ra chúng đi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chồng cũ và người đàn bà đó.

 

Chúng tặng bà ta quà đắt tiền, ngọt ngào gọi bà ta là “mẹ”.

 

Đứa cháu gái tôi cưng như trứng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng ngọt như mật:

“Bà Thu ơi, bà xinh quá à, còn dịu dàng hơn cả bà nội con nữa. Con muốn bà làm bà nội con, tuần sau trường mẫu giáo con có hội thao, bà và ông đến xem con thi được không?”

 

—--------

 

Tôi ngồi chờ bàn ăn đầy đồ ăn đến tận 9 giờ tối.

 

Con cái vẫn không xuất hiện.

 

Gọi cho chúng mấy cuộc đều không ai bắt máy.

 

Tôi bắt đầu thấy lo lắng lờ mờ.

 

Tầm ba bốn giờ chiều, con gái tôi – Trần Thiến, có gọi báo là tối nay có thể phải làm thêm, sẽ về trễ.

 

Chẳng bao lâu sau, con trai tôi – Trần Hạo Nhiên, cũng nhắn tin nói dự án cậu ta quản lý gặp sự cố, sẽ bị trễ một lúc.

 

Tôi trả lời lại rằng không sao, công việc là quan trọng nhất, về trễ cũng được.

 

Nhưng bây giờ đã là chín giờ rồi…

 

Tôi nhìn tin nhắn mình gửi vào nhóm gia đình nửa tiếng trước, hỏi khi nào tụi nó về.

 

Vẫn không ai trả lời.

 

Tôi thất thần ngồi xuống ghế sofa.

 

Trên bàn trà là hai hợp đồng mua nhà và hai thẻ ngân hàng.

 

Đây là món quà bất ngờ tôi chuẩn bị cho con gái và con trai hôm nay.

 

Mỗi đứa một căn hộ cao cấp view sông, kèm 10 triệu tiền mặt.

 

Dạo gần đây, mấy bà bạn cùng nhảy quảng trường rộ lên phong trào mua vé số, tôi cũng hùa theo mua một thời gian.

 

Ai ngờ may mắn thật sự trúng 50 triệu.

 

Sau khi trúng, tôi không nói với ai.

 

Nhận thưởng xong, đóng thuế đầy đủ, tôi để lại 2 triệu để dưỡng già, số còn lại định chia đều cho hai đứa con.

 

Lúc nào không hay, tôi đã ngủ thiếp đi trên sofa vì mệt và buồn.

 

Không biết ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy.

 

Là cuộc gọi của con gái – Trần Thiến.

 

Chưa kịp để tôi mở miệng, con bé đã nói vội vã:

 

“Mẹ ơi, con xin lỗi, hôm nay công ty bận quá, con không rời đi được. Tối nay con ngủ lại căn hộ gần công ty nhé, mẹ đi ngủ sớm đi.”

 

Nó nói rất nhanh, rất gấp.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị cúp máy.

 

Lúc đó, đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị 23:47.

 

Vì công ty của con gái khá xa nhà, tôi thương nó đi lại vất vả, nên sau khi con được vào biên chế, tôi thuê cho nó một căn hộ gần công ty.

 

Nhìn màn hình bị cúp, tôi bỗng ngẩn ngơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sinh-nhat-toi-con-mung-ky-niem-ngay-cuoi-cua-bo-va-me-ke/1.html.]

 

Mười mấy phút sau, tôi chống cái lưng đau mỏi đứng dậy, đem thức ăn trên bàn – giờ đã nguội ngắt – bọc lại từng món, bỏ vào tủ lạnh.

 

Hai hợp đồng nhà và thẻ ngân hàng cũng được tôi cẩn thận cất vào ngăn kéo.

 

Khi tôi đánh răng rửa mặt xong leo lên giường thì đã gần một giờ sáng.

 

—-

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

 

Điện thoại im lặng như tờ.

 

Tôi nhắn tin vào nhóm gia đình:

【Hôm nay là thứ Bảy, mấy đứa về ăn cơm nhé, mẹ có bất ngờ muốn cho tụi con.】

 

Vẫn không ai phản hồi.

 

—-

 

Sau bữa sáng, tôi đi bộ dưới khu nhà.

 

Gặp chị Trương đang dắt chó đi dạo.

 

Chị Trương thấy tôi, cười híp mắt hỏi:

“Mọi hôm chị xuống dạo từ sớm, hôm nay sao muộn thế?”

 

Tôi cười gượng.

 

Không tiện nói là hôm qua chờ con cái về muộn quá.

 

Chị Trương nói tiếp:

“Có phải hôm qua nấu ăn cả ngày, mệt quá không?”

 

Thấy tôi chỉ cười mà không đáp, chị lại nói:

“Tôi bảo chị rồi, làm tiệc ở nhà làm gì cho cực, ra khách sạn cho khỏe. Chị lại cứ nói con trai thích cay, con gái thích chua ngọt, cháu gái thì đòi ăn cánh gà Coca… Toàn mấy món khách sạn có cả, sao phải cực vậy? Tôi thấy chị đúng là khổ vì tự mình chuốc lấy!”

 

Nghe chị Trương nói, tôi bỗng sững lại.

 

Tôi chợt nhận ra, cả cuộc đời mình đều xoay quanh con cái.

 

Chưa từng nghĩ cho bản thân.

 

Trước khi ly hôn là vậy, sau khi ly hôn cũng vậy.

 

Đúng lúc đó, một giọng nói chua chát châm chọc vang lên:

 

“Chị Trương, bà ấy không phải không chịu cực, mà là thích làm màu thôi. Suốt ngày khoe con cái hiếu thuận, hóa ra chỉ là trò hề!”

 

Tôi quay lại nhìn.

 

Là hàng xóm cũ – Chu Ái Lan.

 

Tôi và Chu Ái Lan vốn không ưa gì nhau.

 

Trước khi nghỉ hưu, chúng tôi từng làm chung ở một công ty xuất khẩu may mặc, còn cạnh tranh cùng một vị trí trưởng phòng.

 

Cuối cùng tôi được chọn vì tiếng Anh giao tiếp tốt hơn.

 

Cô ta không phục.

 

Nói tôi chỉ giỏi tiếng Anh, còn năng lực công việc không bằng cô ta.

 

Từ đó quan hệ giữa hai người không tốt.

 

Chu Ái Lan thấy tôi không trả lời, liếc tôi từ đầu tới chân, rồi châm chọc:

 

“Nhìn bà chẳng có nổi món trang sức nào ra hồn, không biết sống kiểu gì.”

 

Tôi không muốn cãi, liền nói với chị Trương:

“Chị Trương, em ra ngoài dạo một lát, hai người cứ nói chuyện tiếp nhé.”

 

Vừa quay người định đi, Chu Ái Lan đã chặn lại:

 

“Tôi đợi bà từ sáng chỉ để nhắc nhở một câu, bà đừng không biết điều.

Loading...