“. Là tiền của cô. chuyện dừng ở đó. Cô tưởng ly hôn dễ ? thể kéo vụ kiện 20 năm.”
sững, lòng chùng xuống như đá ném giếng cạn.
Hắn đúng. Nếu đơn phản đối, tài sản sẽ đóng băng chờ xét xử. Hắn lấy , cũng xài . Chết chung.
thể chờ. Tuổi trẻ của , con trai … thể giam lỏng trong vũng bùn của một kẻ độc hèn.
“Sợ hả?” – gằn giọng, tự tin. “Ngoan ngoãn , sẽ… cho cô nuôi con.”
Hắn vỗ vỗ má — động tác nhẹ nhưng sỉ nhục đến tận xương. Rồi lưng bước , để lặng .
thua. Hoặc tay trắng, hoặc tiếp tục "máy kiếm tiền" tay .
Cái gọi là “cho nuôi con” chẳng qua là một cái bẫy dài hạn. Muốn nuôi con hộ, đến khi định giật .
siết chặt tay. Không. Tuyệt đối để sống sung sướng nỗi đau của .
Từ báo cảnh sát, chồng xé mặt nạ. Mỗi chạm mặt là một tràng rủa xả như thể bà lột da sống.
Mỗi như thế, chị Liễu đều chắn phía . Dù chị mạnh mẽ, vẫn sợ chị gặp nguy hiểm.
đề nghị cho chị tạm lánh vài hôm. Không ngờ Hứa Tiểu Lượng phản đối đầu tiên.
“Cô cả. Tao còn cho phép!”
như kẹp giữa gọng kìm. Khó thở đến mức chỉ nổ tung.
Một hôm, con trai sốt nhẹ. và chị Liễu đưa bé viện, đến trưa mới về.
Không khí trong nhà… kỳ lạ. Phòng chồng đóng im ỉm. Hứa Tiểu Lượng cũng chơi game, mở miệng. Một sự im lặng bất thường đến đáng ngờ.
Trong bếp, chị Liễu đang nấu canh.
“Lạ thật… nêm ít muối mà mặn như đổ cả bao?” – Chị nhăn mặt, múc thìa canh nếm .
Vừa dứt lời, chị ôm bụng gục xuống nền bếp. Mặt trắng bệch, co quắp.
hoảng loạn gọi cấp cứu.
Camera giấu kín cứu chúng một mạng.
Kết quả xét nghiệm: Chị Liễu đầu độc bằng muối diêm (natri nitrit) – chất thể gây tử vong nếu dùng liều cao. Chị rửa ruột, cấp cứu, viện theo dõi. bên giường chị — phụ nữ tử tế nhất từng bước đời .
Ngoài hành lang bệnh viện, chồng và Hứa Tiểu Lượng cãi như vỡ chợ.
“Bà điên ?! Con mồi trong tay, bà còn tay gì?!”
“Tao bực cái mặt nó! Ngồi ăn ngon mặc như bà chủ! Tao chỉ nó đau bụng chơi!”
“Muối diêm là chất cấm! Có thể g.i.ế.c đấy!!”
Bà lão vẫn thản nhiên như :
“Có ai c.h.ế.t mà sợ?”
Chỉ đến khi bác sĩ thể truy tố hình sự, mới tái mặt, quỳ rạp con trai:
“Cứu ! Mẹ già , thể tù!”
Hắn xô bà ngã bật sang mặc cả:
“Chia đôi tài sản. ký đơn. Cô tự do? Được, nhưng điều.”
nhếch môi lạnh:
“Không ngờ vẫn còn chút hiếu thảo.”
“Đừng khiêu khích . Cơ hội chỉ một !”
“ lấy hết. Còn con , nếu giữ giống nòi, thì để . Không thì đưa .”
Hắn gào lên như rạch da:
“Mày đùa tao ?! Tao sẽ bỏ ! Mày sẽ gì !”
bộ kinh hãi:
“Bỏ cả ruột? Thật ?”
“Bà tự tự chịu!”
đang ghi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sinh-con-trai-chong-muon-thoat-vai-toi-goi-bao-mau-xu-dep-nha-chong/5.html.]
Ngay tối đó, gửi bản ghi âm nhóm chat họ hàng với caption ngắn gọn:
“Mẹ ơi, xem con trai gì .”
Bên là một loạt bình luận phẫn nộ:
“Đồ bất hiếu!”
“Nuôi con như thế, thà đừng sinh !”
“Đưa trại cải tạo !”
Chị Liễu xuất viện. vẫn nghĩ con họ sẽ còn trò mới — và sai.
Lần , chính Hứa Tiểu Lượng ngộ độc. Hắn co giật đất, sùi bọt mép.
Bà cuống cuồng gọi :
“Tiểu Lôi! Cứu chồng mày!”
ôm lấy , diễn vai vợ lo lắng xuất sắc:
“Anh ơi! Đừng mà!”
“Cứu... cứu ...” – Hắn thều thào, môi bắt đầu tê cứng.
ghé sát tai , thì thầm:
“Anh đối xử với em như rác rưởi. Giờ em cứu?”
“Anh… đưa hết tiền… cho em…”
bật , nụ lạnh đến rợn :
“Tiền? Là của từ đầu. Với , tin á? Thà tin lợn trèo cây còn hơn.”
“Yên tâm, em sẽ mua mộ phần tử tế cho .”
Hứa Tiểu Lượng trợn mắt giận dữ, giơ tay như bóp cổ , nhưng còn sức. Chỉ vươn về phía .
Bà nhào tới, ôm lấy con, siết đầu ngực:
“Mẹ xin ! Đừng bỏ ! Con ơiiiii...!”
, can, cảm xúc.
Khi xe cấp cứu tới, bác sĩ sững :
“Bà siết cổ bệnh nhân thế thì còn ai cứu ?”
Hứa Tiểu Lượng c.h.ế.t khi lên cáng.
gặp chồng trong trại giam. Bà như xác sống hồn.
“Mày hại con tao! Tao chỉ dạy nó bài học…”
“Dạy khéo thật. Nó c.h.ế.t luôn.”
“Không tao!!!”
“Camera hết , bà ơi.”
lưng bỏ , tiếng gào rợn vang lên phía .
Sau đó, đuổi cổ em chồng khỏi nhà. Bán nhà lấy vốn, dọn về ở với đẻ.
Chị Liễu giờ là chị ruột . Cùng mở tiệm, gây dựng cuộc sống.
Gửi vài lời tới các chị em ngoài :
Làm vợ thể mù, nhưng thì đừng ngu. Có tiền riêng thì giữ chặt, đừng trộn một đồng với chồng, dù quỳ lạy xin xỏ.
hết.