Series Hồng Phấn Khô Lâu - Thu Thuỷ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-29 09:12:39
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài gã vừa mới bước ra, một tay kéo quần còn một tay thì bụm một ngụm m.á.u lớn vừa ho ra.
Sự hành hạ suốt bao năm đã khiến bọn họ trở nên quái đản, đến mức khi làm chuyện đó cũng phải cắn xé da thịt của các nữ giao nhân cho đến khi m.á.u chảy đầm đìa.
Những nữ giao nhân đáng thương đó bị trói gô, ngày đêm trần truồng, chẳng khác nào những cỗ máy chỉ biết thai nghén ra Đông Châu.
Họ muốn tìm đến cái c.h.ế.t cũng không được, trừ phi một ngày nào đó bệnh c.h.ế.t hoặc không còn khả năng sản xuất nữa.
Đương nhiên, nếu không thể sinh ra Đông Châu, người của Đông Xưởng sẽ cho họ ăn uống no đủ vài tháng, sau đó mặc cho họ một bộ quần áo đẹp rồi kéo đến thanh lâu để bán đi.
Kỹ nữ giao nhân là một món hàng hiếm có khó tìm, đủ để khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ phải đổ xô đến để ‘thưởng thức’.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vì vậy, nữ giao nhân của Tầm Hoan Thôn sinh ra đã là những kẻ khốn khổ nhất trên đời, đến cả quyền được c.h.ế.t cũng không có.
Cừu thúc mặt lạnh như băng, ông ấy đẩy ta sang một bên, tay thì nắm chặt thanh kiếm rồi từng bước từng bước tiến lên.
Tên mặt sẹo nghênh ngang đi đến trước mặt ông ấy: "Sao nào? Thương xót cho lũ súc sinh này à? Ta khuyên ngươi đừng có xía vào chuyện của người khác. Nếu dám cản đường kiếm tiền của bọn ta thì bọn ta cũng không ngại liều mạng với ngươi đâu."
Một đám nam nhân vây thành một vòng nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Cừu thúc, rõ ràng là rất kiêng dè võ công của ông ấy.
Ngoại trừ tên mặt sẹo, những người khác cũng không dám mạnh bạo, chỉ đứng kể lể với ông ấy, rằng suốt bao năm Đông Xưởng kiểm soát Tầm Hoan Thôn, nam nhân, nữ nhân trong thôn đều bị đối xử chẳng khác gì súc vật.
Giờ đây người của Đông Xưởng đã rời đi, đám nam nhân muốn lật mình làm chủ thì trước tiên phải có tiền.
Nhưng bọn họ đã làm súc vật bao nhiêu năm nay thì lấy đâu ra tiền?
Những nữ giao nhân này chính là con đường kiếm tiền duy nhất của họ. Nếu không tiếp tục nô dịch các nàng, đám nam nhân này cũng sẽ c.h.ế.t đói.
Thà để họ chết, chi bằng để nam nhân được sống.
Cừu thúc chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ. Mặc cho chúng có ngụy biện hoa mỹ đến đâu, thì chuyện đang diễn ra trước mắt vẫn là hành vi tổn hại thiên lý, còn không bằng cả cầm thú.
Đột nhiên, ta thấy một bóng người lén lút vòng ra sau lưng Cừu thúc.
Ta vừa định lên tiếng nhắc nhở thì miệng đã bị người khác bịt chặt lại. Kẻ kia dùng một chiếc búa đập mạnh vào gáy khiến Cừu thúc bất tỉnh ngay tại chỗ, và sau đó ta cũng bị hắn ta trói lại.
Suốt mấy ngày liền, ta và Cừu thúc đều bị trói. Chẳng hiểu vì lý do gì mà người trong thôn vẫn mang cơm đến cho bọn ta ăn.
Ta đoán có lẽ vẫn là vì thân phận "người giữ thôn" của ta và bí mật mà Cừu thúc đang che giấu.
Cừu thúc nhìn ta, khóe miệng ông ấy chợt nở một nụ cười hiếm thấy: "Thằng nhóc, con từ khi còn đóng khố đã ở bên ta rồi. Chẳng phải con vẫn luôn muốn gọi ta một tiếng ‘nghĩa phụ’ sao? Hôm nay con hãy gọi ta một tiếng ‘nghĩa phụ’ nghe xem nào."
Ta lập tức sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/series-hong-phan-kho-lau-thu-thuy/chuong-2.html.]
Từ trong ánh mắt của ông ấy, ta bỗng đọc được một ý nghĩa khác thường, như thể ông ấy đã ôm quyết tâm phải c.h.ế.t nên mới nói ra những lời như vậy.
Nhưng ở cùng nhau bao năm, ta hiểu rất rõ tính cách của ông ấy.
Ta không chần chừ, sau đó liền lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái trước mặt Cừu thúc: "Nghĩa phụ! Từ nay về sau, người chính là nghĩa phụ của con!"
Cừu thúc hài lòng gật đầu. Sau đó ông ấy bỗng nhiên gồng sức, và bằng một cách nào đó ông ấy đã giật đứt được dây trói. Kế tiếp ông ấy vớ lấy con d.a.o chặt củi rồi sải bước đi ra ngoài. Ngay sau đó, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c thảm thiết đã vọng vào từ cửa sổ.
Ta dốc hết sức bình sinh bò ra ngoài nhưng tất cả đã quá muộn! Cừu thúc đang ôm một nữ giao nhân ngã gục trong vũng máu. Khi thấy ta bò ra, môi ông ấy khẽ mấp máy, khẩu hình rõ ràng là hai chữ: "Chạy mau!"
3
Khi ta nằm gục trên t.h.i t.h.ể của nghĩa phụ thì xung quanh cũng có vài xác c.h.ế.t khác. Dù gân chân đã bị phế, nhưng ông ấy vẫn dùng một con d.a.o chặt củi mà c.h.é.m c.h.ế.t được năm, sáu tên.
Tên mặt sẹo chẳng những không hận thù, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào những cái xác trên đất, trong mắt hắn ta ánh lên nụ cười man rợ: "Cũng đỡ phiền phức cho lão tử. Bớt được vài cái miệng, đương nhiên sẽ bớt phải chia tiền. Cái thằng què này, quả là phúc lớn của mọi người."
Những người còn lại ồ lên rồi giải tán.
Ta ở lại chôn cất t.h.i t.h.ể của nghĩa phụ.
Lúc này, ta mới lục tìm trong những vật phẩm mà Đông Xưởng để lại và biết được thế nào là "người giữ thôn".
Tương truyền, mỗi ngôi thôn đều có một người giữ thôn. Người này được trời đất che chở, dù thôn làng có gặp phải tai ương lớn đến đâu thì bọn họ đều có thể biết trước.
Đến lúc đó, người giữ thôn sẽ thay người trong làng gánh vác tai họa, rồi từ đó tu thành chính quả. Nhưng nếu người giữ thôn c.h.ế.t đi, chẳng bao lâu sau thôn làng sẽ gặp phải chuyện quỷ dị, cả thôn không ai có thể sống sót.
Ta không biết mình có phải là người giữ thôn hay không, nhưng bao năm nay, dù sống trong điều kiện khắc nghiệt mà cơ thể ta vẫn luôn khỏe mạnh.
Trong thôn đã có mấy lần bùng phát dịch bệnh nhưng ta cũng không hề hấn gì. Có lẽ đây chính là lý do khiến bọn họ sợ hãi ta.
Đến tối, một âm thanh đột ngột truyền vào tai ta. Đó là giọng của một nữ nhân nghe khá quen thuộc.
Nữ nhân ấy mở miệng, giọng nói nghe có vẻ xa xăm: "Con ơi, mẫu thân nhớ con lắm."
Ta rùng mình, và cố gắng nhìn cho rõ khuôn mặt của bà ấy trong mơ, nhưng bà ấy luôn quay lưng lại với ta.
Bà ấy tự xưng là mẫu thân ta, nhưng lại chẳng hề nói gì về mình. Bà ấy chỉ dặn ta đừng bao giờ rời khỏi Tầm Hoan Thôn.
Chỉ cần ta giữ vững bản tâm, không làm những chuyện cầm thú như lũ người kia thì sau này nhất định sẽ được cơm no áo ấm.
Ta bán tín bán nghi gật đầu rồi chờ đợi những lời tiếp theo.
Quả nhiên, bà ấy bỗng đổi giọng khi nhắc đến những nữ giao nhân trong thôn.