Sếp À, Tôi Không Có Ý Đó - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:57:21
Lượt xem: 971
[FULL] Sếp À, Tôi Không Có Ý Đó
Tác giả: Vương Nhị Meo
Edit: Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Đi làm tranh thủ lướt điện thoại, buôn dưa lê với bạn thân:
“Phó tổng giám đốc mặc vest m.ô.n.g cong quá, muốn vỗ một cái ghê.”
Quay đầu lại thấy anh đang tưới chậu hoa giả.
Trong cuộc họp, anh mặc áo phao dài nóng đổ mồ hôi cũng không chịu cởi.
Thôi rồi, hình như anh biết gì đó rồi…
Để anh không hiểu lầm, tôi đi tỏ tình với người khác.
Anh chặn tôi ở góc tường, mặt đầy giận dữ:
“Giăng lưới đủ rộng đấy? Tính toán cả em trai tôi luôn à?”
1
Công ty mới có một phó tổng giám đốc, đẹp trai hết sẩy.
Vai rộng eo thon chân dài, mày kiếm mắt sáng m.ô.n.g cong.
Ngay lập tức làm nổ tung chủ đề bàn tán của hội hóng hớt công ty.
Giờ làm việc trốn việc, chán quá nên buôn dưa lê với bạn thân.
"Phó tổng giám đốc của chúng ta đúng chuẩn hormone di động, nhìn là biết khỏe để rồi. [doge]"
"Mặc vest m.ô.n.g cong ghê, muốn vỗ một cái ghê. [doge]”
Kết quả là, vừa dứt lời, quay đầu lại thấy ngay phó tổng giám đốc Lục Cảnh Chu đang đứng cách mình năm mét.
Đang tưới nước cho một chậu hoa giả…
Cứu mạng… anh có nghe thấy không vậy…
Không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi chuồn lẹ.
Mười phút sau, trong cuộc họp.
Tôi lại gặp Lục Cảnh Chu.
Nhưng anh lại khoác thêm một chiếc áo phao lông vũ dáng dài màu đen bên ngoài bộ vest.
Trong phòng điều hòa rất ấm, chẳng mấy chốc anh đã nóng đến toát mồ hôi.
Nhưng anh sống c.h.ế.t không chịu cởi chiếc áo phao lông vũ đó ra.
Xong rồi, toang thật rồi…
Nhất định anh đã nghe thấy tôi nói muốn vỗ m.ô.n.g anh rồi…
Anh có nghĩ tôi là biến thái không?
Cứu mạng… Tôi hơi tê tái rồi…
Lúc này, trong nhóm chat buôn chuyện của công ty vang lên tin nhắn.
"Trong phòng ấm thế này mà tổng giám đốc Lục lại mặc áo phao lông vũ ư?"
"Quan trọng là mặc áo phao lông vũ mà lại còn đổ mồ hôi hột?"
"Haiz, đáng tiếc thật, đẹp mã mà không xài được…”
"Cơ thể này yếu đến mức nào vậy?"
Tôi bây giờ cũng thấy hơi yếu.
Chột dạ…
2.
Suốt cả ngày, tôi cứ như người mất hồn.
Giây phút trôi qua chậm như cả năm, cố gắng chịu đựng đến nửa tiếng trước khi tan làm.
Định bụng đi vệ sinh có lương.
Nhưng xui xẻo thay, lại gặp ngay Lục Cảnh Chu vừa từ đi ra từ nhà vệ sinh, đang đứng ở hành lang.
Không mặc áo phao lông vũ.
Quả nhiên, không có tôi ở đó thì anh sẽ cởi ra.
Đây là đang đề phòng tôi sao?
Anh đi thẳng về phía tôi, đôi chân dài sải từng bước.
Mỗi bước anh đi, tim tôi lại hoảng loạn thêm một phần.
Cho đến khi cả người anh đứng ngay trước mặt tôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Mùi hương gỗ tuyết tùng nhàn nhạt vương vấn nơi đầu mũi.
Tôi cố gắng gượng cười chào hỏi:
"Tổng giám đốc Lục, anh đích thân đi vệ sinh ạ?"
Đôi mắt hẹp dài của anh hơi cụp xuống, liếc nhìn tôi:
"Chứ sao?"
Tôi: …
Ngõ hẹp gặp oan gia, sếp luôn thắng.
Tôi vội vàng né sang một bên, nhường đường cho sếp.
Anh cũng né sang một bên, nhường đường cho tôi.
Kết quả là, tôi sang trái, anh sang trái, tôi sang phải, anh sang phải.
Cái sự ăn ý c.h.ế.t tiệt này…
Lục Cảnh Chu thở dài bất lực:
"Vương Y Y, cô đang chặn đường tôi đấy à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sep-a-toi-khong-co-y-do/chuong-1.html.]
Tôi lỡ miệng:
"Không phải đâu sếp, anh nghe tôi giải thích…"
Nói xong chỉ muốn tự tát mình một cái…
"Không cho cô vỗ một cái là không cho đi à?"
Anh cúi đầu nhìn tôi, nhếch mép cười đầy chế giễu.
Tôi: …
Ai đó cứu tôi với…
Tôi ba chân bốn cẳng chạy về văn phòng.
Hóa ra tôi không xứng đi vệ sinh có lương.
3
Vừa về đến văn phòng, tôi không kiềm được mà than thở với bạn sờ cá của mình:
"Lỡ đắc tội phó tổng giám đốc thì phải làm sao?"
Đồng nghiệp an ủi tôi:
"Đừng sợ, đừng sợ, cậu cứ gồng thêm chút nữa thôi, anh ấy sắp phải cuốn gói rồi."
Tôi: Ơ???
"Công ty mới bổ nhiệm một phó tổng giám đốc khác, tuần sau sẽ đến nhậm chức, văn bản bổ nhiệm có cả rồi."
Tôi mở hộp thư công ty, thấy ngay văn bản đầu đỏ chói mắt.
Lục Cảnh Chu bị miễn chức phó tổng giám đốc, một phó tổng giám đốc mới sẽ đến nhậm chức vào tuần tới.
Lúc này tôi thấy rất khó hiểu.
Lục Cảnh Chu đến công ty cũng chưa được bao lâu, càng không phạm phải sai lầm gì.
Ngược lại, dưới sự dẫn dắt của anh, khối lượng công việc ngày càng nhiều.
Chẳng lẽ là tự xin từ chức?
Buổi tối về nhà, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Không kiềm được mà "xả" với đứa bạn thân.
"Có khi nào phó tổng giám đốc của bọn mình chạy mất dép là vì mình huênh hoang đòi vỗ m.ô.n.g anh ấy không???"
"A a a… có khi nào anh ấy đuổi việc mình không?"
Bạn thân tôi trả lời ngay lập tức:
"Vậy thì mày nhất định phải vỗ một phát trước khi bị đuổi chứ [doge]"
Tôi: …
Cái đứa trời đánh này, trọng tâm của cô ấy lúc nào cũng khác người như vậy.
Bạn thân tôi còn bổ sung thêm một câu:
"Nhất định phải vỗ thật mạnh vào [doge]"
Tôi: …
A a a… tôi chỉ là nhất thời lỡ miệng thôi mà.
Có phải tôi đã ép anh phải "ba chân bốn cẳng" rời khỏi thành phố xinh đẹp này đâu…
Xong rồi, có khi nào tôi sắp thất nghiệp không?
Ngày mai có khi nào tôi sẽ bị đuổi việc chỉ vì cái tội bước chân phải vào công ty trước không?
Hay là nên tự nộp đơn xin thôi việc?
Một đêm mất ngủ.
4
Ngày hôm sau đi làm, tôi đến muộn.
Hốt hoảng lao vào thang máy.
Ngay khoảnh khắc thang máy sắp đóng lại.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài thang máy qua khe hở.
Hình như là sếp của tôi.
Lòng tôi hốt hoảng, tay nhanh chóng ấn nút đóng cửa.
Thang máy chậm rãi đóng lại, để lại anh bên ngoài với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá…
Nhưng mà, tôi đúng là đồ vô dụng.
Tôi quên ấn số tầng, thang máy lại từ từ mở ra…
Lục Cảnh Chu thấy vậy nhanh chóng đưa tay chặn cửa lại.
Chân dài bước một bước, nhanh chóng vào thang máy.
Tôi bị hoảng…
Tôi nhích vào phía trong một chút.
Tôi đưa tay định ấn nút chọn tầng.
Ai ngờ, lúc này Lục Cảnh Chu cũng vừa hay đưa tay lên ấn.
Thế là, tay của hai người bất ngờ chạm vào nhau giữa không trung…
Bàn tay anh rất dài, cũng rất trắng trẻo, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, như một tác phẩm nghệ thuật.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, tôi cảm thấy tay anh hơi lạnh.
Mặt tôi thì đỏ bừng lên…
Bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.
Điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.
Để giảm bớt sự lúng túng, tôi chủ động chào hỏi.