Sau Khi Xuyên Về Quá Khứ Tôi Không Còn Yêu Anh Nữa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-24 02:50:59
Lượt xem: 100
đang nghỉ tay trong lúc thiệp cưới, tiện thể lướt qua trang cá nhân của . Trong đó, ghi hết thảy là nỗi lòng yêu mà của dành cho một phụ nữ khác.
Làm đó là ? Đó là bởi vì trạng thái mới nhất đăng lên " sắp lấy vợ, nếu cuối cùng là em, thì ai cũng chẳng còn quan trọng nữa" kèm một bức ảnh.
Bức ảnh chụp cảnh đêm qua cửa sổ kính lớn, phản chiếu lờ mờ ảnh mảnh khảnh của trong bóng tối xanh thẳm. Nếu thể chắc chắn, thì hình ảnh chiếc "Xếp gỗ phi hành gia" phản chiếu mặt bàn phía khiến thể tự dối lòng.
Đó là thứ tự tay lắp ráp.
Thời gian đăng Weibo là một ngày nửa năm , ngày trời nắng như bao ngày. Đó là ngày sinh nhật và cũng là ngày cầu hôn . Thật , đoán việc cầu hôn, vì dọn dẹp đồ đạc ở nhà, thấy chiếc nhẫn trơn đặt trong một hộp nhung.
Kiểu nhẫn giản dị, ngoài thiết kế đan xen ở đường nét, bất kỳ điểm nhấn nào.
Ngày cầu hôn, phục vụ đẩy bánh kem tới. Anh thắp nến bảo ước. nhắm mắt, im lặng một phút mở mắt . thấy cầm một bó hoa hồng và đưa chiếc nhẫn .
lẽ vì đoán , nên khi đối diện với cảnh tượng đó, thực hề xúc động. chỉ gật đầu khi nghiêm túc hỏi đồng ý lấy , đó đưa ngón tay nhưng dừng ngay khoảnh khắc đeo nhẫn .
Không chiếc nhẫn trơn thấy hôm đó.
Lát , đường về, vuốt ve chiếc nhẫn kim cương ngón tay, rốt cuộc vẫn nén mà đầu hỏi .
“Anh đổi nhẫn ư?”
Lúc đó đang chuyên tâm lái xe, ánh đèn đêm chiếu lên gương mặt nghiêng thanh tú vẫn trai như đầu gặp gỡ.
Nghe hỏi, khẽ nhíu mày một cái nhẹ, một chút khẽ :
“Đây là chiếc nhẫn cất công chọn lựa lâu, chỉ một chiếc , gì chuyện đổi nhẫn?”
giơ tay viên kim cương lấp lánh rực rỡ ánh đèn, lời đến miệng cuối cùng vẫn nuốt . Chiếc nhẫn mới mắt nửa tháng , chọn lựa bao lâu?
Xe dừng ở cổng khu nhà, đưa về nhà bảo công ty việc ngay. Anh hôn lên trán , nhẹ nhàng chúc “Sinh nhật vui vẻ” rời .
phòng việc, theo trí nhớ kéo ngăn kéo thứ ba bên kệ sách bên . Ngoài vài chiếc bút máy khui im lặng bên trong, chẳng còn gì khác.
Chiếc nhẫn trơn biến mất. khỏi nghi ngờ trí nhớ sai lệch, nhưng nhớ rõ hình dáng chiếc nhẫn trơn đó. Khi vẫn đang giữ nguyên tư thế nửa quỳ bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đưa trở suy nghĩ.
Là Hứa Mạc Đình gọi đến.
Vừa bắt máy, đầu dây bên im lặng một hồi. lên tiếng dịu dàng gọi một tiếng: “Mạc Đình?”
Lâu , giọng trầm thấp, lạnh lùng của truyền qua màn hình: “Anh sắp lấy vợ.”
ngẩn , khẽ sửa lời cho : “Là chúng sắp cưới .”
Anh cũng , trong tiếng xen lẫn chút buồn bã: “ , là chúng sắp cưới .”
Vì cuộc điện thoại , sự chú ý của phân tán. đóng ngăn kéo dậy về phòng ngủ. Trong điện thoại, : “Mạn Mạn, hãy trò chuyện với , giọng em.”
rõ đây tính là sở thích giữa hai chúng , mỗi thêm giờ đều gọi điện thoại bảo chuyện với một lát. Theo ý , chỉ cần thấy giọng là còn mệt mỏi.
nghĩ, yêu .
Dòng Weibo đó là:
“Hôm nay lái xe ngang qua tiệm váy cưới, chợt nhớ đến em. Em mặc váy cưới nhất định là cô dâu nhất.”
nhớ ngày chúng chọn váy cưới, liên tục thất thần khi mặc váy cưới. Có lẽ khoảnh khắc đó nên hỏi :
“Anh đang xuyên qua em để thấy ai?”
Đáng tiếc, chìm sâu trong hạnh phúc, chỉ nghĩ quá mệt mỏi vì kết thúc một dự án, thậm chí còn thấy xót xa khi bỏ cả thời gian nghỉ ngơi để chọn váy cưới cùng .
thử hết bộ đến bộ khác, hỏi bộ nào hơn. Anh vuốt má chỉ cần mặc là đều , bảo tự quyết.
Dưới dòng Weibo một bình luận, là chính đăng, thời gian ngay ngày hôm khi chúng chọn váy cưới.
“Cô tên Tống Mạn, là vợ sắp cưới của . Cô mặc váy cưới cũng .”
bỗng thấy khó thở, n.g.ự.c nhói lên. dậy dùng ngón tay run rẩy mở cửa sổ. Trong chớp mắt, thiệp cưới màu đỏ gió thổi bay, rơi rải rác khắp sàn.
Không còn tâm trí để nhặt, cầm điện thoại tiếp tục lật sang dòng Weibo kế tiếp:
“Nếu đối xử với em , liệu em đầu ?”
Trong ký ức, đây dường như là đầu tiên thấy dùng giọng điệu thấp hèn đến thế. Bất cứ lúc nào, quanh cũng là khí chất của ở vị trí cao. Kể cả nhận cũng chẳng bao giờ hèn mọn.
Còn nhớ hẹn hò đầu tiên khi chúng yêu , cả hai hẹn cùng xem phim nhưng khi chờ ở cửa rạp đến tận lúc hết phim, mới ung dung đến muộn. Trong lúc đó, điện thoại luôn liên lạc .
Sau , giải thích là đột nhiên cuộc họp gấp, nhất thời quên mất việc xem phim cùng , cũng thấy điện thoại.
Về mặt lý trí nên giận, nhưng về mặt tình cảm thể kìm nén. Anh ôm , hôn nhẹ một cái lời xin nữa.
Anh dẫn ăn, mua sắm, nhưng thấy vẫn luôn mất hứng, dường như sự kiên nhẫn của cũng cạn. Khi chiếc váy dài , bỗng nắm lấy hai má , giọng điệu bình tĩnh nhưng cho phép từ chối:
“Tống Mạn, hãy tha cho .”
Sau đó, bao giờ trễ hẹn nữa. Thậm chí lời , hành động khi ở bên đều thể bắt bẻ , chặn khả năng giận dỗi và buộc dỗ dành.
Trước đây, ngỡ thế vì yêu . Giờ mới phát hiện như là bởi vì… Anh yêu .
nhớ đầu gặp gỡ Hứa Mạc Đình. Đó là lúc hai giờ rưỡi sáng tại bệnh viện. Anh là bệnh nhân co thắt dày do uống rượu còn là bác sĩ điều trị cho .
Khi kiểm tra phòng, thấy dù hôn mê nhưng vẫn nhíu chặt mày, theo bản năng cúi nhẹ nhàng gọi tên : “Hứa Mạc Đình.”
Gần như ngay lập tức, bỗng thả lỏng, đưa tay nắm lấy tay áo , thì thầm một tiếng cực nhỏ: “Đừng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-xuyen-ve-qua-khu-toi-khong-con-yeu-anh-nua/chuong-1.html.]
Anh trai, cằm sắc nét, mắt mày sâu thẳm, mũi cao thẳng. Lông mi dài và đậm đổ bóng gương mặt tái nhợt, khiến trông yếu đuối mà vẫn lạnh lùng.
Thật , khi gặp , đến cái tên “Hứa Mạc Đình” từ . Chỉ con trai một bạn của cũng tên là Hứa Mạc Đình, trai, tài giỏi, nhưng vì một phụ nữ mà suốt ngày yêu đương gia đình vui.
Đứng ngắm một lúc lâu, bỗng thấy tò mò phụ nữ như thế nào thể khiến vị thiên chi kiêu tử một lòng một .
Lần gặp Hứa Mạc Đình là nửa tháng tại bữa tiệc sinh nhật của bạn chung. Lúc đó chẳng rõ vì lý do gì, khi đến trễ vì một ca phẫu thuật, lời xin đẩy cửa bước , Hứa Mạc Đình đang kéo uống rượu bỗng đầu , khiến cả đám xung quanh đều về phía .
Không khí ngượng ngùng. Anh nhẹ:
“Xin giới thiệu, ân nhân cứu mạng , Tống Mạn, Bác sĩ Tống.”
Nhịp tim đang ngưng trệ dần dần đập , đồng thời dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Anh… nhớ rõ .
Từ đó, sự qua giữa chúng bỗng nhiều hơn một cách khó hiểu.
Không thể phủ nhận, quả thật động lòng với . Chưa đến việc quen đơn phương từ qua lời nhắc suốt bao năm, ngay cả đầu gặp ở bệnh viện, cũng đủ vốn liếng để khác thích.
Sau một thời gian mập mờ, tỏ tình.
nhớ rõ hôm trời mưa to. Xe hỏng đường về giờ . xuống xe kiểm tra, những phát hiện gì, mà còn ướt hết quần áo. Mưa càng lúc càng lớn, trời càng lúc càng tối, do dự hồi lâu nhắn tin cho .
Anh đến nhanh. Anh che ô bước xuống xe, đỡ sang xe , gọi đến kéo xe.
Hôm đó chật vật, lúc xuống xe còn trẹo chân. Anh như bế xốc lên. Ngay khoảnh khắc bước cửa, bỗng cúi đầu và hỏi:
“Tống Mạn, em thử ở bên ?”
Nước đọng tóc trượt xuống theo cằm . Trong căn nhà tĩnh lặng, dường như chỉ còn thấy tiếng tim đập đang quấn quýt .
Sau khi yêu , dẫn gặp bố . Họ quý . Thật , cũng thật kỳ lạ. Vì , gặp bố nhiều , nhưng nào cũng lúc bỏ lỡ .
Mẹ nắm tay cảm thán: “Mạn Mạn , dì cứ tưởng thằng bé sẽ lấy vợ cả đời cơ đấy. Nó chú cháu còn định đoạn tuyệt quan hệ, may mắn, may mắn quá…”
Hứa Mạc Đình đúng lúc bước tới, nhẹ:
“Mẹ, con tìm con dâu cho , lòng ?”
Giờ đây, những lời nhớ cứ như một cái tát giáng thẳng mặt .
Anh yêu .
Anh yêu mà.
thể thấu rõ , bình tĩnh, tỉnh táo từng chút một lún sâu .
Từng mẩu nhỏ nhặt ghi trong Weibo đều là tình yêu thể của . Thì từ đầu đến cuối chẳng hề buông bỏ cô .
Mặt kính tủ chén chiếu khuôn mặt trắng bệch của . bỗng và cô gái giống , liệu một chút khả năng nào tìm kiếm bóng hình cô .
Rất nhanh, tìm thấy một bức ảnh, là ảnh chụp chung. Trong đó Hứa Mạc Đình, chắc là chụp.
Trong ảnh, mặt mấy trai là một cô gái nhỏ nhắn, da trắng, mắt to, khiến che chở. Đây lẽ là mà Hứa Mạc Đình nhớ mãi quên.
Ban đầu, cảm thấy may mắn là, ngoài việc đều làn da trắng, và cô chẳng hề giống một chút nào, từ ngoại hình đến khí chất đều khác. Ít nhất coi là thế.
mới , vẫn sai.
“Nghe cầu hôn em? Chúc mừng.”
Ngày đăng dòng Weibo , Hứa Mạc Đình trợ lý đưa về trong tình trạng say mèm. Khi đỡ , mùi rượu sông lên đầu choáng.
Khó khăn lắm mới đỡ lên ghế sô pha thì ôm chặt lấy buông, vùi đầu cổ khẽ cọ, từng tiếng gọi :
“Mạn Mạn, Mạn Mạn…”
Bàn tay vốn ở eo chẳng rõ từ lúc nào chuyển lên vai, quần áo cũng trở nên xộc xệch trong lúc kéo qua kéo . Khi kịp nhận , ôm lên giường.
rùng . Anh vuốt ve , giọng khàn đặc mang theo vài phần men say nhẹ: “Sợ gì?”
Tim đau nhói. Khoảnh khắc , bỗng đêm đó thực sự nghĩ đến là ai. Trong từng ngày yêu , một giây phút nào yêu ?
nghĩ, chắc là .
Nếu thể bước chân làng giải trí, nhất định sẽ đạt Ảnh đế, bởi vì chuyện yêu , diễn hề sơ hở. Hay lẽ, vì yêu , nên ngừng tìm lý do cho , hợp lý hóa sơ hở của .
là vì nguyên nhân nào, bởi vì từ đó, Hứa Mạc Đình quả thật thể hiện ngày càng yêu . Khi rảnh rỗi, cũng thích dính lấy , thậm chí khi cũng lấy cớ bệnh để gọi gặp .
Khoảng thời gian đó, thường xuyên ngẩn ngơ. Thỉnh thoảng nửa đêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt . Có tỉnh giấc, thấy đang vuốt đuôi mắt , ánh mắt nặng trĩu .
ngủ gật ngơ ngác hỏi : “Chưa ngủ ư? Không mệt ?”
Anh đưa tay ôm lòng, giọng khàn : “Anh mơ thấy ác mộng.”
“Mơ thấy thứ gì đáng sợ? Hổ? Sư tử lớn?”
“Anh mơ thấy em lấy khác.”
Anh xem, một mặt lời ngọt ngào, thể hiện yêu , mặt khác nhớ mãi quên một phụ nữ khác.