Sau Khi Xuyên Thành Con Gái Của Đại Phản Diện - 13

Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:40:53
Lượt xem: 271

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

29.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, Trường Ninh đổi đô đốc, là một quen, cha của Bùi Nhưỡng, Bùi lão tướng quân.

Ta thở phào nhẹ nhõm cho Khuất Vô Ưu, cuối cùng cũng còn giày vò nữa.

Tâm trạng năm nhẹ nhõm hơn nhiều. Đến Tết, tự tay mấy chiếc hoa đăng, treo hành lang điện Cam Đường.

Tuyết trắng trong sân phản chiếu ánh đèn cam rực rỡ, trông vô cùng.

Cả hoàng cung tưng bừng náo nhiệt, từ chối lời mời của Thái tử phi, cố chấp một thức đêm đón giao thừa.

Ta nhớ đến những năm tháng ở chùa Thanh Nguyên, mỗi đêm giao thừa, Khuất Vô Ưu đều cho một chiếc đèn hoa, cầm đèn chạy khắp sân, lúc về đến phòng, lông mi đọng đầy giọt nước long lanh.

Thanh Huy Đại sư bên bàn ăn chờ sẵn, mỉm hiền hòa, còn lén giấu cho một chén rượu, Khuất Vô Ưu cho ông uống nhiều, nhưng đêm giao thừa thì nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.

Ta thường buồn ngủ cả giờ Tý, Khuất Vô Ưu bảo cứ ngủ , hứa sẽ gọi dậy khi giao thừa đến.

Thế nhưng từng gọi một cách bình thường, nào cũng đốt nguyên một tràng pháo dài, tiếng pháo nổ vang trời khiến giật tỉnh giấc.

Giữa khói pháo và bụi tàn, Khuất Vô Ưu mặt quỷ, gian xảo với .

Ta liền trèo lên , kéo tóc , đau đến nhăn nhó méo miệng, nhưng vẫn quên đỡ thật vững vàng.

Ta vai , những chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ và rơi xuống nơi chân trời, cảm giác , gì hạnh phúc hơn.

Giờ đây, chỉ thể theo ký ức, nhặt nhạnh chút hình ảnh sống động năm xưa, tạm coi như là niềm an ủi.

Trong cung pháo hoa hơn, các cung nữ cứ nhắc mãi:

“Quận chúa, xem kìa, bao! Mọi đều , ngắm pháo hoa giữa trời tuyết chính là một cuộc phong lưu tuyệt diệu.”

Ta chỉ mỉm .

Năm xưa từng theo Khuất Vô Ưu, băng qua ba ngàn dặm thảo nguyên và hoang mạc của Mạc Bắc, từng tận mắt chứng kiến hết thảy phong cảnh nơi nhân gian.

Bây giờ, dời tuyết tìm xuân, đốt đèn xua đêm, cố gắng lấp đầy cuộc sống cô đơn của . Bởi vì vững tin rằng, sẽ một ngày chúng gặp .

Thật bao.

Chúng đều còn sống.

Chỉ cần còn sống, thì nhất định… sẽ ngày gặp .

30.

Sau Tết, nhận thư của Khuất Vô Ưu.

Trong thư , tự tay đóng cho một cỗ xe ngựa, rằng sắp tới tuổi cập kê, sẽ đón về Trường Ninh, ở mắt mà cử hành lễ trưởng thành.

Ta vui đến mức nhảy dựng lên ba thước, lập tức chút lo lắng, qua cửa ải của hoàng đế?

nghĩ , chỉ là lễ cập kê thôi, chắc cũng đến nỗi.

Cả hưng phấn gấp bội, dọn dẹp d.ư.ợ.c đường của , định chế thêm một bài t.h.u.ố.c trị chấn thương mới, Khuất Vô Ưu lúc nào cũng mang thương tích.

Giã t.h.u.ố.c mà lòng vui quá hóa lơ đễnh, thỉnh thoảng khua tay múa chân.

Lực tay mạnh, văng mất chuỗi tràng hạt Thanh Huy đại sư tặng cho , rơi xuống đất, đứt tung .

Ta những hạt châu lăn đầy đất mà sững sờ, mất một lúc mới vội vàng nhặt .

Có một hạt lăn xuống gầm bàn, chỉ còn cách sát đất mà với tới, nhưng luôn luôn còn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Tiếng đẩy cửa gấp gáp, hoảng loạn cắt ngang động tác của . Ta giật ngẩng lên, cả lấm lem nhếch nhác, ánh sáng từ ngoài ùa chói lóa đến nỗi hoa mắt.

Tiểu thị nữ của hoảng hốt, nước mắt cũng kìm nổi, lời bật khiến như rơi xuống hầm băng:

“Quận chúa, Bùi lão tướng quân… Bùi lão tướng quân mất , đầu độc ngay trong đại trướng trung quân ở Trường Ninh, kẻ hạ độc chính là vệ của Ninh Vương gia.”

Tai ù lên, câu ngắn ngủi chứa quá nhiều tin tức, tiêu hóa nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-con-gai-cua-dai-phan-dien/13.html.]

“Ngươi… ngươi gì?”

Tiểu thị nữ quỳ xuống, nghẹn mà vẫn cố nhẫn nhịn:

“Trong Ninh Vương phủ phát hiện nhiều thư từ mật liên lạc với Vân Châu, từng bức đều là chứng cứ thông đồng mưu phản. Hoàng thượng giận dữ, phái quân Trường Ninh áp giải Ninh Vương về kinh thẩm vấn .”

Trước mắt hoa lên từng đợt.

Từ d.ư.ợ.c đường đến cửa cung chỉ mấy bước mà nhớ ngã bao nhiêu . Vừa lao khỏi cổng cung, đ.â.m sầm một lồng n.g.ự.c lạnh lẽo như băng.

Ngẩng đầu , nước mắt lập tức tuôn trào.

Ta nắm chặt như vớ cọng rơm cứu mạng, quỳ sụp xuống mặt Thái tử:

“Đại bá! Đại bá! Cha con tuyệt đối tạo phản, nhất định kẻ hãm hại ! Ngài mà, ngài hiểu nhất, cha con một lòng vì nước vì dân, tuyệt đối thể nào thông đồng mưu phản!”

Trước mặt , gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, con ngươi đen thẳm sâu như chảy mực.

Một Thái tử như thế khiến cảm thấy xa lạ, sự im lặng kéo dài càng hoảng loạn.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Bản cung hiểu . hiểu bản cung.”

Thái tử khẽ vung tay, thị vệ lập tức bước lên phong tỏa cung điện.

Ta đẩy mạnh bên trong.

Ta nhận bàn tay lạnh buốt khác thường, cơ thể run rẩy kiềm chế. Đại môn mắt chậm rãi khép , trợn to mắt mãi, nhận rốt cuộc Thái tử lúc là một con thế nào.

31.

Ngày thứ ba giam trong cung, uống nổi một giọt nước. Tiểu thị nữ van xin đám thị vệ canh giữ cho ngoài, nhưng chẳng ai đoái hoài.

Đêm ngày thứ ba, Thập hoàng tử nhảy qua cửa sổ .

Hắn mười sáu tuổi, cao lớn hơn nhiều, giống Thái tử, gương mặt hồng hào, trông khỏe mạnh hơn hẳn.

Hắn khẽ khẩy:

“Đồ lùn, cha ngươi sắp c.h.ế.t .”

Ta vớ lấy gối ném về phía . Một động tác đơn giản thôi, mà thể yếu ớt của càng thêm kiệt sức.

Hắn né, mặc cho đập, tiến gần:

“Cha ngươi nhất định chết.”

Ta nhắm chặt mắt, gào khản cổ:

“Cút!”

Hắn :

“Thái tử ai chết, kẻ đó chắc chắn sẽ chết. Bấy nhiêu năm , cha con ngươi vẫn nhận điều ? Ngây thơ, nực .”

Ta nắm chặt cổ áo :

“Ngươi những gì?”

Khóe môi nhếch lên, giọng điệu lạnh nhạt:

“Cha ngươi vẫn luôn là con d.a.o trong tay Thái tử. Lúc dùng thuận tay thì nâng niu dưỡng dạy, lúc dùng thuận nữa tất nhiên hủy , chẳng lẽ để nó thương ?”

Hắn xuống bên cạnh :

ngươi yên tâm, Thái tử sẽ động đến ngươi. Ngươi tại ?” bắt đầu lớn, trong mắt đầy sự phóng túng, tàn ác, xen lẫn một nét thương hại. “Ngươi cầu xin , sẽ cho ngươi.”

Ta co , cố chặn tiếng .

Hắn hừ hừ :

“Ngươi , cũng . Ta kể cho ngươi vị đại ca sinh khiếm khuyết của suốt ba mươi năm qua bù đắp cơ thể thiếu hụt đó thế nào.

 

Loading...