Từ Ánh Nguyệt đang cúi đầu không ngờ ta lại lên tiếng cho nàng ta, còn công nhận nàng ta, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Giây tiếp theo, hai mắt trợn to, sắc mặt đột biến, thân hình mảnh mai run rẩy, như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ.
Ta kéo thiếu niên phía sau ra trước mặt: “Đây là hài tử bên nhà mẹ đẻ ta, cha mẹ đều mất, sống nương tựa người thân, hôm nay đến đây xin tá túc."
"Ta thấy nó thông minh lanh lợi, mới mười bốn tuổi đã có công danh tú tài, nên nhận làm con nuôi."
Tống Cảnh mặc một thân cẩm bào màu xanh lá, như một cây trúc non sau mưa, không kiêu ngạo không tự ti hành lễ: "Tham kiến Hầu gia, là tiểu tử làm phiền rồi."
Là đại gia tộc, có bà con nghèo khó đến xin giúp đỡ là chuyện rất bình thường, hơn nữa cũng sẽ không ghi vào gia phả Hầu phủ, Trung Dũng Hầu cũng không có lý do gì để phản đối.
Ánh mắt ta liếc về phía Từ Ánh Nguyệt đang hoảng hốt, trong lòng sảng khoái như uống một ly nước đá giữa ngày hè.
Nuôi con một ngày, dùng con một lúc.
Trung Dũng Hầu vuốt râu, gọi Tống Cảnh đến gần, kiểm tra học thức của hắn.
Thấy hắn đáp trôi chảy, lại có khuôn mặt trắng trẻo thư sinh lễ phép, trong lòng liền sinh ra hai ba phần hảo cảm, ngay cả ánh mắt cũng mang theo chút từ ái.
"Tốt, tốt! Ngươi cứ an tâm ở lại Hầu phủ đi."
"Không được!"
Giọng nói the thé vang lên.
Sắc mặt Từ Ánh Nguyệt trắng bệch, rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi thiếu niên, đều hóa thành một câu:
"Hầu gia, trong phủ có nhiều nữ quyến như vậy, có nam tử ở lại có phải là không thích hợp, chi bằng để vị công tử này đến trang ấp dưới danh nghĩa của thiếp ở đi?"
Nàng ta quá sốt ruột, vẻ mặt sợ hãi bất an kia rõ ràng là có vấn đề.
"Nguyệt di nương nói vậy là không đúng rồi." Ta cau mày, chậm rãi nói: "Không nói đến Cảnh Nhi còn nhỏ, hơn nữa nào có lý nào lại để khách ở trang ấp của di nương? Hầu phủ chúng ta không phải là hộ nghèo khó gì, ngay cả một đứa trẻ cũng không chứa nổi, nó ở tiền viện đọc sách, cách hậu viện rất xa."
"Dù sao cũng không được! Hiện tại ta vẫn đang quản lý phủ này, việc này không hợp quy củ." Từ Ánh Nguyệt liên tục lắc đầu, bò đến ôm lấy chân Trung Dũng Hầu.
"Hầu gia, ngài hãy nghe thiếp một lần này thôi, thiếp cầu xin ngài..."
Choang!
"Quậy đủ chưa!" Nam nhân trừng mắt nhìn nàng ta, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Ta còn chưa chết, chưa đến lượt một ả thiếp thất như ngươi lên tiếng!"
Tống Cảnh như thể không quen biết mỹ phụ nhân trước mặt, trong mắt mang theo chút nghi hoặc và ảm đạm.
Hắn chắp tay hành lễ với ta hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-xuyen-thanh-chu-mau-hau-phu/10.html.]
"Mẫu thân, có phải Hoài Cẩn đã làm gì sai, khiến vị di nương này không vui?"
"Con là con trai ta, Nguyệt di nương xưa nay vẫn luôn không ưa chủ mẫu là ta đây, nàng ta không thích con cũng là chuyện bình thường."
Ta thầm cười lạnh, kỹ thuật thêm dầu vào lửa của thằng nhóc này quả thật là xuất thần nhập hóa.
Quả nhiên, Trung Dũng Hầu nghe xong càng thêm tức giận: “Còn dám giở trò, ta liền hưu ngươi."
Từ Ánh Nguyệt thì bày ra dáng vẻ đau lòng muốn chết, trong lòng có chút hối hận, chỉ là không biết đang hối hận điều gì.
Nàng ta hận sự tuyệt tình của phu quân, cũng hận đứa con trai không nên xuất hiện ở đây.
Một khi chân tướng bị vạch trần, vinh hoa phú quý trong tầm tay sẽ tan thành mây khói.
Đúng lúc bầu không khí đang giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Tiểu thái giám mặt mày nhẵn nhụi cao giọng hô: "Quý phi nương nương giá đáo ---"
Một bóng người thướt tha trong sự chen chúc của mọi người chậm rãi bước vào, trên đầu đội phượng trâm, bên hông đeo ngọc bội, trang sức trên người không thứ nào không tinh xảo.
Nàng ta cởi áo choàng lông cáo trên người đưa cho cung nữ bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng quát lớn:
"Còn không mau đỡ nương ta dậy!"
15
Trong ba đứa con bị vứt bỏ, Lục Nguyên là người có tình cảm sâu đậm nhất với mẹ ruột.
Lúc đó nàng ta đã ghi nhớ, rất ghét người kế mẫu chiếm vị trí của mẹ ruột mình.
Nhưng nàng ta không giống Lục Nguyên Linh ngu xuẩn, từ nhỏ đã học được cách giả tạo, bề ngoài nũng nịu ngoan ngoãn, sau lưng lại giở đủ trò, xúi giục lão phu nhân lập quy củ cho kế mẫu, nhắc nhở cha đừng quên mẹ ruột.
Ta nhìn đôi nương con ân cần thăm hỏi đối diện, cảm nhận được cảm xúc thuộc về nguyên chủ trong cơ thể đang cuộn trào mãnh liệt.
Là hận ý.
Nàng hận đứa con gái lớn vô ơn bạc nghĩa nhất này.
Nguyên chủ biết những hành động lén lút sau lưng của đại nữ nhi, nhưng nàng vẫn lựa chọn đối xử tử tế.
Lục Nguyên có thể trở thành Quý phi, đều là nhờ vào của hồi môn kếch xù mà kế mẫu cho, cùng với nhân mạch trong cung.
Đúng vậy, nguyên chủ có nhân mạch lớn nhất trong hoàng cung, cũng là người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung - Thái hậu!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ít ai biết, Thái hậu là bạn tâm giao của nàng.
Đích nữ có vòng tròn giao tiếp của đích nữ, thứ nữ cũng có của thứ nữ.