11
Ta ngắm nghía, điều chỉnh vị trí chậu san hô sao cho trông đẹp nhất. Đang định quay lại xem hai người kia đã bàn bạc chuyện hôn sự xong chưa thì đột nhiên một gã sai vặt từ đâu chạy tới quỳ xuống trước mặt, dâng lên một miếng ngọc bội. Nước ngọc trong veo màu xanh nhạt, rất đẹp. Đây chính là miếng ngọc ta thích nhất nhưng đã bị lão cha ruột lấy đi mất mà.
Trên đó có khắc hình tỳ hưu, mẹ ta nói tỳ hưu mang lại may mắn.
Đáng tiếc nó lại bị lão cặn bã ấy mang ra tiệm cầm đồ đổi lấy tiền, nguyên nhân là do lão muốn củng cố địa vị của mình.
Lúc đó ta khóc lóc ầm ĩ nhưng cuối cùng vẫn bị lấy mất.
Ta cầm miếng ngọc bội, nhìn đi nhìn lại rồi cẩn thận nắm chặt vài lần.
Mắt gã sai vặt lóe lên, hình như đoán ta đang rất vui vì nhận được đồ cha ruột đưa.
"Cha ta bảo ngươi đưa cho ta à?"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Đúng vậy quận chúa, Triệu đại nhân nói ngài rất thích miếng ngọc bội này cho nên bảo tiểu nhân mang vào, Triệu đại nhân còn nói hồi trước ngài rất thích miếng ngọc này nên đã giữ lại nó cho ngài."
Ta cười khẽ, thật sự tưởng ta là đứa bé không biết gì đấy à.
Rõ ràng là lão đã đem miếng ngọc đi thế chấp tại một cửa hàng cầm đồ trong kinh thành, bây giờ nó ở đây thì chắc hẳn lão đã đi chuộc lại rồi.
Theo như lời cha mới phân tích thì lão sẽ lợi dụng tình cảm trong quá khứ để hòng làm ta và mẹ hồi tâm chuyển ý.
Ta tùy tiện đưa miếng ngọc cho cung nữ cạnh đó, nói: “Ngươi đem cái này đi cầm đồ, số lẻ cho các ngươi, giao cho ta khoản tiền chẵn là được. Đồ của ta, ta quyết định. "
Gã sai vặt hơi sửng sốt. Ta chỉ thẳng mặt hắn nói với thị vệ bên cạnh: "Hắn là đồ ‘ăn cây táo rào cây sung’, vì vài đồng bạc lẻ mà dám phản bội chủ. Đuổi ra ngoài đi, không cho một xu một cắc nào."
"Quận chúa! Quận chúa! Xin ngài đừng đuổi tiểu nhân… tiểu nhân..."
Chưa nói xong, hắn đã bị kéo đi.
Mới ở trong cung mấy tháng, ta đã học được người nào có thể dùng, kẻ nào không nên dùng. Nếu vì tiền mà bán đứng chủ thì hạng người này tuyệt đối không được dùng.
12
Sau khi xử lý xong ngọc bội, quay về ta bắt gặp mẹ ta và cha mới đi ra khỏi phòng.
Y phục hơi xộc xệch, cha ho nhẹ một tiếng, cung kính nói: "Trưởng Công Chúa, tại hạ cáo từ trước. Ngày mai ta sẽ xuất phát về kinh thành xin bệ hạ lập tức ban hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tu-hon-me-ta-va-mat-tra-nam-tien-nu/7.html.]
Mẹ ta uể oải gật đầu. Vậy là bà ấy đồng ý rồi.
Cha nháy mắt với ta, vui vẻ đi ra ngoài.
Ta xoa cằm, đột nhiên vỗ tay: "A, ta sắp có đệ đệ rồi."
Mặt mẹ ta đột nhiên đỏ bừng.
"Nói bậy bạ gì đó, đệ đệ cái gì?"
"Mẹ, đừng lừa con, con biết hết đó. Hồi nọ lão kia và Vãn Nương ở sau hòn non bộ trong phủ cũng vậy, khi ra ngoài y phục cũng lộn xộn, mặt ửng hồng. Sau đó bọn họ có đệ đệ ngay mà."
Mẹ ta sa sầm mặt, siết chặt nắm tay: "Đôi trai gái chó má đó... vội vàng gấp gáp chờ không nổi muốn đuổi ta đi từ lâu vậy rồi sao."
Phát hiện bản thân vừa nói lời không hay, mẹ ta mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.
Sau đó bà ấy sờ đầu ta: “Vậy con có thích đệ đệ không?”
"Thích chứ ạ, đệ đệ mẹ con sinh chắc chắn sẽ rất ưa nhìn. Nhưng mà…, lão ta nói Vãn Nương giả vờ mang thai để lừa mình, có phải là thật không ạ?"
Ta không tin, rõ ràng bụng Vãn Nương rất to mà.
Mẹ ta ngồi xuống, trên người mang theo hương hoa thơm mát.
"Dù có thật nhưng lão ta nói giả thì chính là không có. E là đứa bé đó đã mất rồi."
Ta bối rối nhìn mẹ, bà ấy ôm ta vào lòng, xoa tóc ta.
"Không thì con nói xem, vì sao ta phải công khai mối quan hệ giữa ta và lão ta, vì sao lại phải mời lũ người lão mang đến kia lại đây? Lão hại ta, lừa ta, còn muốn ta hồi tâm chuyển ý... Cái gì càng coi trọng thì khi mất đi sẽ càng cảm thấy hụt hẫng."
Ta không hiểu lắm nhưng cũng gật gật đầu.
Hôm nay, ta làm lão ta tổn thất mấy trăm lượng bạc, vậy có được tính là lập công không?
Ta kể lại chuyện miếng ngọc bội cho mẹ ta, bà ấy khen ngợi ngay lập tức rồi bảo ta đi ngủ sớm vì ngày mai sẽ có tuồng hay để xem.
Hôm sau, quả nhiên có tuồng như mẹ ta nói. Toàn bộ người của phủ Thượng Thư đến tập trung hết ở ngoài sân, trông rất hùng hổ.
Lần cuối cùng ta thấy cảnh này là khi bọn họ đoàn kết với nhau bắt mẹ ta giao ba cửa hàng và một trăm lượng vàng cho tổ phụ để chuẩn bị quà tặng cho quan trên, từ đó mới giữ vững được địa vị bấy giờ.