Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:47:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vâng, cảnh sát cũng , ban đầu cướp đôi vòng tay nhưng phu nhân đồng ý, chỉ đưa dây chuyền và khuyên tai.”
Trước khi cúp máy, Trần Hà vẫn quên bổ sung một câu.
Anh ấy nhớ rõ đôi vòng tay đó, hôm qua chính mắt qua gương chiếu hậu thấy Boss tự tay đeo chúng cho phu nhân.
Khi đó, phu nhân dường như còn tỏ tình nguyện nhưng giờ thì coi trọng đến mức .
Câu đó khiến hàng lông mày của Phó Dư Ngạn nhíu chặt.
Trong tình huống nguy hiểm như mà cô còn tâm trí để mặc cả với tên cướp?
Không nên cô liều lĩnh là dũng cảm nữa.
Cảm giác trong lòng lúc vô cùng phức tạp.
Vì , khi giao bộ trang sức mới cho Nguyễn Tuyển Hề, thể nhắc đến chuyện vòng tay.
“Lúc đó đòi vòng tay thì em cứ đưa cho .”
Để tránh cô sợ, hạ thấp giọng nhưng âm điệu vẫn đầy nghiêm nghị.
Cô đang chăm chú ngắm dây chuyền và khuyên tai, cuối cùng lắc đầu :
“Đây là của ông bà nội tặng. Nếu thật sự mất hoặc hỏng, em ăn thế nào.”
Đôi vòng tay chỉ giá trị cao mà còn mang ý nghĩa vô cùng to lớn. Đừng là tên cướp cửa đụng , ngay cả bản cô cũng dám lơ là, đương nhiên bảo vệ thật .
"Em ." Phó Dư Ngạn khẽ giữ lấy cằm của Nguyễn Tuyển Hề, buộc cô thẳng mắt :
"Em cần giải thích với bất kỳ ai, chính bản em quý giá hơn bất cứ thứ gì khác."
So với cô thì đôi vòng tay chẳng là gì cả.
Nguyễn Tuyển Hề buộc ngẩng đầu .
Biểu cảm của vẫn bình thản nhưng ánh mắt sáng đến mức dám thẳng, như thể nó soi thấu tận sâu trong lòng cô.
Không cần giải thích với bất kỳ ai?
Sao thể?
Cô cụp mắt, ánh trùng xuống nhưng tranh luận lúc . Chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Sau đó, cô khẽ lùi , thuận thế tránh khỏi bàn tay .
"Cảm ơn vì bộ trang sức ."
Nguyễn Tuyển Hề kẻ ngốc, đương nhiên nhận đây bộ ban đầu.
Phó Dư Ngạn bàn tay trống của , trầm mặc trong chốc lát đó thu tay , ánh mắt sâu thẳm chăm chú cô.
"Không cần khách sáo."
Giữa họ, vốn cần khách sáo như .
"À đúng , ngày mai công tác."
Nguyễn Tuyển Hề thu dọn bộ trang sức, chợt nhớ điều cần thông báo.
Cô kiểu luôn báo cáo chuyện nhưng sống chung một mái nhà thì vẫn nên một tiếng.
"Đi ?"
Phó Dư Ngạn cũng dò hỏi chuyện của khác nhưng Nguyễn Tuyển Hề thì khác.
"Chúng nhận một sản phẩm mới. yên tâm nên đến nhà máy kiểm tra. Hai ngày là trở về ."
Cô báo địa chỉ.
"Hai ngày ?" Phó Dư Ngạn gật đầu. "Vậy kịp cho bữa tiệc thứ Sáu."
"Tiệc? Tiệc gì cơ?"
"Lăng Phong và bảo chính thức gặp mặt 'Phó phu nhân ' nên tổ chức một bữa tiệc."
Khi Phó Dư Ngạn đến ba chữ "Phó phu nhân" giọng điệu bất giác dịu dàng hơn.
Nguyễn Tuyển Hề kịp suy nghĩ kỹ, chỉ bối rối hỏi, "Ý là ?"
Những đó đều là bạn lớn lên cùng . Chỉ vì cô kết hôn mà tổ chức một bữa tiệc chính thức?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tu-hon-dai-lao-cung-nhu-bao-vat/chuong-22.html.]
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Dư Ngạn dừng cô, mang theo cảm xúc khó đoán.
"Em nghĩ ?"
"Chẳng lẽ họ định trêu chọc ? Lần gặp Lăng Phong, tò mò mặt, cách mười dặm cũng thấy rõ."
Nguyễn Tuyển Hề thật sự đối mặt với tình huống thế nào.
Trong công ty, đôi khi đồng nghiệp cũng thăm dò chuyện giữa cô và Phó Dư Ngạn.
Đối với họ, cô thể dễ dàng đ.á.n.h trống lảng.
với Lăng Phong và những bạn từ thuở nhỏ của , cô tự tin che giấu bất cứ điều gì.
Hơn nữa, nếu hai cùng xuất hiện, chắc chắn cô sẽ tránh khỏi thấu.
"Trêu chọc em? Bọn họ dám?"
Khóe môi Phó Dư Ngạn nhếch lên một nụ nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua cô với chút gì đó khó hiểu, dường như quen với dáng vẻ lo lắng của cô.
Bình thường Nguyễn Tuyển Hề ngang bướng, đấu khẩu với nhưng chỉ đến việc gặp gỡ khác, trở nên hoảng sợ như ?
Hoảng sợ gì chứ?
"Họ dám trêu chọc nhưng thì khác."
Nguyễn Tuyển Hề phản đối mạnh mẽ. "Họ chỉ sợ , sợ ."
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt kiêu ngạo, khí chất quý phái của , lòng thầm thở dài.
Cô tự nhận thức rõ.
Kết hôn với Phó Dư Ngạn, cô thật sự trèo cao.
Bình thường xuất hiện cùng nhóm bạn , xem như "hạ để hòa đồng."
Giờ cưới cô – gia cảnh thấp hơn tất cả thì chẳng như rời khỏi thần đàn, rơi xuống phàm trần?
Họ dám hỏi thẳng nhưng chắc chắn sẽ đến chất vấn cô, rằng rốt cuộc cô dùng cách gì để lấy .
"Em giờ là phó phu nhân. Chúng là một thể."
Phó Dư Ngạn trầm giọng, ánh mắt sáng rõ nhưng lời như một viên t.h.u.ố.c an thần khiến cô bất giác an lòng.
Đối diện với lời khẳng định như một "viên t.h.u.ố.c an thần" của Phó Dư Ngạn, Nguyễn Tuyển Hề vẫn cảm thấy tự tin hơn.
Cô tỏ yếu thế mặt mà thêm cũng giống như đang "mách lẻo" nên cô chỉ lặng lẽ im lặng.
Thế nhưng, khi đêm xuống, càng nghĩ cô càng buồn bực, trằn trọc mãi ngủ . Đến tận rạng sáng, cô mới lơ mơ .
Hậu quả là sáng hôm cô dậy muộn, lúc tỉnh dậy thì chỉ còn đến một tiếng rưỡi là đến giờ lên máy bay.
May mà hành lý sắp sẵn, cô nhanh chóng rửa mặt qua loa vội vàng chạy xuống lầu.
Không vì luống cuống vì đêm qua ngủ ngon, khi bước đến cuối cầu thang, cô bất ngờ trượt chân, cả ngã nhào về phía .
Chưa kịp thốt lên tiếng la hét, cô rơi một vòng tay lạnh lẽo nhưng vững chãi.
“Cẩn thận.”
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, thở ấm áp lướt qua vành tai khiến cô nhột nhạt.
Trước khi cô kịp hồn, bế cô xuống hết bậc thang cuối cùng và đặt cô ngay ngắn bàn ăn.
Trên bàn là một phần bánh sandwich.
Nhìn thấy đồ ăn mặt, Nguyễn Tuyển Hề mới phản ứng , vội vàng lời cảm ơn đó dậy giải thích: “ kịp nữa , ăn sáng , xin nhé.”
“Vẫn kịp. đưa em .” Phó Dư Ngạn đẩy phần sandwich về phía cô đó nghiêm túc hỏi: “Chân em khỏi hẳn, công tác thế ?”
Xuống cầu thang còn suýt ngã, ngoài ai sẽ chăm sóc cô đây?
“Không cần , phiền quá.” Nguyễn Tuyển Hề ngừng một chút đó tiếp: “Chân , đau lắm nữa .”
Thật vẫn còn đau nhưng công việc thì vẫn .
Cô lãng phí quá nhiều thời gian, thể tiếp tục phung phí tương lai, chỉ thể nắm chắc từng phút giây hiện tại.
Ánh mắt Phó Dư Ngạn trầm xuống, chăm chú cô. “Không phiền.”
Anh thứ vì cô đều mang theo chút cảm giác miễn cưỡng nào.