Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi trọng sinh, tôi cưa đổ tên phản diện bệnh kiều - C4

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:55:57
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sợ cái gì?” Giọng khàn khàn, thấp trầm, mang theo một lực mê hoặc lạ thường.

Sợ .

 Câu suýt nữa thì thành lời .

đúng lúc đó, ôm lấy , giả vờ rấm rứt : “Sợ bóng tối…”

Tôi cảm ơn hệ thống luôn đấy!

“Không cần cảm ơn.” Giọng hệ thống trong đầu vui vẻ nhận lấy lời cảm ơn mà thành ý.

Bạch Hạc ôm cứng ngắc tại chỗ.

Anh gì nữa.

Tôi cũng chẳng dám mở miệng.

Không khí trong phòng bỗng trở nên mờ ám và gượng gạo đến lạ.

lúc , thấy tiếng hét của Cố Vân Sinh vọng tới.

Đây thứ tám tiếng hét , cũng chẳng đang kẹt ở căn nào nữa.

Nhờ tiếng hét , bầu khí kỳ cục giữa và Bạch Hạc cuối cùng cũng tan một chút.

Tôi khan vài tiếng, vội vã thoát khỏi vòng tay của

Không ngờ là… cái khóa kéo áo khoác của mắc khuy áo sơ mi của

Tôi giật nhẹ một cái để gỡ , mắt liền thấy cổ tay của Bạch Hạc.

Hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng.

Hình như luôn mặc sơ mi.

Vừa nãy khi giật mạnh, khuy áo ở cổ tay bung , để lộ một vết sẹo vô cùng kinh khủng.

từng trải qua đau đớn vì ung thư xương, khi thấy vết sẹo tim vẫn khỏi co .

“Bạch Hạc…” Tôi vô thức thốt lên.

Đó là một vết siết, từ vết sẹo thể thấy lúc sợi dây siết sâu, cắt tận trong da thịt.

Bạch Hạc khựng , ánh mắt cũng liếc theo tầm của xuống cổ tay.

Tôi thể cảm nhận rõ tay run lên một chút, vội vã buông tay .

Lần đến lượt nắm lấy tay .

Thật cũng chỉ là hành động theo bản năng.

Khi ý thức thì quá muộn .

“Anh… đau ?” Tôi vốn định hỏi vết thương đó là gì, nhưng dám mở lời.

Bạch Hạc , như thể đang thấu tâm can .

Cuối cùng, nở một nụ – nụ giống với khi, nhưng cũng… chẳng giống chút nào.

Anh giơ tay còn lên, ấn nút xác nhận mật mã cửa – cửa lập tức mở .

Ánh sáng từ bên ngoài rọi , canh cụp mắt, từ tốn cài khuy áo cho .

Tôi hiểu cái gì nhập, nhưng khoảnh khắc , thật sự cảm thấy…   giống như một búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ.

“Chúng ngoài thôi.” Anh ngẩng đầu lên, vẫn là nụ dịu dàng như gió xuân .

, nắm tay nữa, mà lưng rời khỏi căn phòng .

Tôi và Bạch Hạc trong phòng nghỉ chờ Cố Vân Sinh , ai thêm một lời nào.

Chủ yếu là dám mở miệng.

Trực giác mách bảo – vết sẹo cổ tay đơn giản, thậm chí thể là mấu chốt nhiệm vụ của .

Khi nhân viên dắt Cố Vân Sinh từ trong mật thất , vẫn còn đang nghĩ xem nên gì với Bạch Hạc.

“Tiểu Quân Quân , vì mà tớ liều mạng đấy.” Cố Vân Sinh xuống bên cạnh, chuyện mà thở còn đều.

Ờ, rõ là đều.

Cái giọng hét thảm thiết , dù phòng cách âm cũng ngăn .

Tôi nhân viên đang cố nhịn mà chỉ thấy hổ chịu nổi – là sinh viên khoa thể dục đấy trời ạ!

“Thế thì thật sự cảm ơn nhiều nha.” Tôi cố nhếch môi .

Cố Vân Sinh rõ ràng sự bất lực trong giọng , còn dịch gần hơn một chút, nháy mắt với .

“Không cần cảm ơn , lấy báo đáp là .”

Cứu mạng với!

Một còn đối phó nổi Bạch Hạc, giờ thêm cả Cố Vân Sinh nữa trời!

9

Sau khi khỏi phòng thoát hiểm, lập tức ném hết chuyện xảy bên trong đó đầu.

Tôi từng viện suốt hai năm trời, trong hai năm đó, mỗi thấy bạn bè đăng ảnh công viên giải trí lên vòng bạn bè, đều thầm nghĩ, đợi đến khi khỏe , nhất định chơi cho bằng hết những trò mà đây dám chơi.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thế là lượt chơi tàu lượn siêu tốc, đu cảm giác mạnh, tháp rơi tự do…

Mỗi tiếng hét đầy kích thích vang lên đều chứng minh cho thấy— đang khỏe mạnh thật .

Chỉ điều… khỏe cho lắm là Cố Vân Sinh.

Tôi bịt mũi vỗ vỗ lên lưng :

"Hay là đừng chơi nữa?"

Cố Vân Sinh xua tay, nôn đến mức cũng .

"Không , nôn nhiều cũng quen." Cậu nôn xong liền cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng của một đàn ông mặt .

Cuối cùng thì cũng chơi tiếp nữa.

bộ dạng yếu xìu của Cố Vân Sinh, cảm thấy nếu còn tiếp tục chơi nữa, chắc cũng coi là giế//t .

Trên đường về, phát hiện Bạch Hạc gì đó giống .

Giữa chúng dường như về cái ngày đầu tiên sống .

Rõ ràng khóe miệng vẫn treo nụ dịu dàng như khi, vẫn sẽ mỉm gọi là "Quân Quân".

cảm giác xa cách thì rõ ràng đến đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-cua-do-ten-phan-dien-benh-kieu/c4.html.]

Lúc tạm biệt ký túc xá, lấy hết can đảm kéo lấy vạt áo .

"Bạch Hạc, mai rảnh ?" Tôi chớp chớp mắt, hệ thống dạy mấy chiêu làm nũng dùng đến mức thành thạo.

Lần Bạch Hạc do dự, chỉ tay đang níu lấy áo một chút mỉm từ chối:

"Quân Quân, mai bận lắm."

Dù da mặt dày đến , lời từ chối rõ ràng như thế, cũng chẳng thể thêm câu nào nữa.

Cho đến khi lên giường, vẫn thể hiểu nổi vì thái độ của Bạch Hạc đổi như .

Cứ như bao nhiêu nỗ lực mấy tháng qua của … đều đổ sông đổ bể.

Chẳng lẽ là vì phát hiện vết sẹo cổ tay ?

Mang theo nghi vấn , cả đêm trằn trọc ngủ nổi.

Trong mơ, thấy Bạch Hạc gi//ết , cuối cùng còn tự kết thúc đời bằng một cách tàn nhẫn đến lạnh sống lưng.

Tôi trong vũng máu, hoảng sợ bật dậy.

Cảnh trong mơ cứ lặp lặp trong đầu, cho đến khi hình ảnh trong mơ chồng lên hình ảnh thật ngoài đời.

Bạch Hạc lừa .

Anh thật sự bận rộn.

Mẹ đến .

Tôi lặng lẽ theo họ một lúc mới chắc chắn, đúng là của Bạch Hạc.

"Con thuê nhà ở gần trường , mai sẽ xin việc." Tôi thấy nhẹ giọng với .

Tôi rõ biểu cảm của Bạch Hạc, chỉ cúi đầu, bên cạnh dì .

"Không cần đến ." Giọng nhỏ, chút vui vẻ nào.

Mẹ khẽ khoác tay , dịu dàng:

"Mẹ đến để chăm sóc con mà."

Bạch Hạc dừng .

Anh nghiêng đầu bà, nửa khuôn mặt hiện lên vẻ phức tạp hiếm thấy.

"Con cần."

"Mẹ con đang quen với Đường Vãn Quân." Nụ mặt bà cũng đông cứng .

Tay Bạch Hạc buông bên chẳng từ lúc nào siết chặt thành nắm đấm, thể thấy rõ từng đường gân xanh nổi lên.

Mẹ thấy, nhưng giả vờ như gì.

nhẹ nhàng nắm lấy tay :

"Tiểu Hạc, con từng sẽ bao giờ bỏ mà…"

Ngay lúc còn định thêm vài câu, Cố Vân Sinh chẳng từ nhảy bên cạnh .

Tôi giật b.ắ.n , suýt chút nữa hét toáng lên.

Nhìn định mở miệng, vội vàng bịt miệng kéo lùi .

"Sao thế? Mẹ của Bạch Hạc thích ?" Vừa thả , Cố Vân Sinh lập tức nháy mắt hỏi .

Không thích, mà là biến mất mới đúng.

cũng chẳng buồn trả lời Cố Vân Sinh.

"Không , mà, tớ vẫn quý , mấy năm chuyển nhà mà còn suốt ngày nhắc đến đó." Cố Vân Sinh chạy từ bên trái sang bên , tươi rói tiếp, "Lấy chồng mà, vẫn nên chọn chồng dễ tính."

Tôi thở dài, đẩy :

"Đừng lo chuyện bao đồng."

Cậu cũng đúng… nhưng định lấy Bạch Hạc.

Nếu vì cái nhiệm vụ quái quỷ , chắc sớm tránh xa cả ngàn dặm , làm gì dám dây .

“Cấm ký chủ xúc phạm hệ thống.”

Giọng máy móc vang lên trong đầu .

Nhiệm vụ quỷ quái, nhiệm vụ quỷ quái, nhiệm vụ quỷ quái!

Hệ thống c//hết tiệt, hệ thống ch//ết tiệt, hệ thống ch//ết tiệt!

Tức c//hết ! Nhiệm vụ công bằng, còn cái gì cũng cấm!

“Nếu ký chủ hài lòng, thể kết thúc nhiệm vụ bất cứ lúc nào.”

Thôi khỏi .

10

Bạch Hạc chuyển khỏi ký túc xá.

Là Cố Vân Sinh với chuyện . Cậu bảo rằng bạn cùng phòng của Bạch Hạc chơi bóng với , từ miệng bạn .

"Cậu xem, Bạch Hạc rốt cuộc là thế nào nhỉ?" 

Cố Vân Sinh đối diện , "Nghe bạn cùng phòng kể thì cảm thấy thật kỳ lạ, giống như gom hết ưu điểm đời một , mỹ đến mức thể tưởng tượng."

Phải.

Một nếu hảo đến mức tì vết, thì đó chính là điều kỳ quái nhất về họ.

Tôi lùa vài đũa cơm miệng, chẳng nên trả lời thế nào.

Bởi vì cái sự mỹ của Bạch Hạc… đúng là như một tấm da mà khoác lên .

Tôi đặt đũa xuống, như Cố Vân Sinh:

"Sao luôn ?"

ở bất kỳ , kiểu gì cũng Cố Vân Sinh… "tình cờ" bắt gặp.

"Bởi vì tớ thích mà." Cậu cũng , rạng rỡ.

Đây mới là hình mẫu "thiếu niên ánh sáng mặt trời" điển hình.

Từ trong ngoài đều tỏa thứ ánh sáng ấm áp, trái ngược với Bạch Hạc.

Tôi thở dài :

"Cố Vân Sinh, đừng thích tớ nữa."

Chứ đừng là giờ nhiệm vụ buộc dính lấy Bạch Hạc, cho dù là đây, cũng sẽ chủ động tiếp cận một như Cố Vân Sinh—một nhân vật trung tâm như .

Thời gian tin đồn trong trường đặc biệt nhiều, tướng mạo bình thường mà "thả thính" hai nam thần cùng lúc.

Loading...