Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi trọng sinh, tôi cưa đổ tên phản diện bệnh kiều - C11

Cập nhật lúc: 2025-06-29 14:12:13
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ thấy tôi như vậy cũng hoảng hốt: "Có phải có chỗ nào bị thương không? Để cô đưa cháu đến phòng y tế nhé?"

 Câu nói đó khiến tôi khóc càng lúc càng dữ dội, chỉ có thể lắc đầu, không thể nói gì.

 Ngay lúc đó, Bạch Hạc chạy tới trước mặt tôi.

 Khuôn mặt anh lạnh lẽo, khiến tôi hoảng hốt.

 "Em không sao đâu..." Tôi sợ anh hiểu lầm, vội vàng nhỏ nhẹ giải thích.

Anh nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, nhưng không tin lời tôi nói.

 Tôi sợ anh sẽ giận mẹ, nên nắm lấy tay anh, lắc đầu và đứng dậy, "Em thật sự không sao."

 Nhìn mẹ có chút luống cuống, tôi cố gắng nén lại nghẹn ngào rồi cười một cái.

 "Mẹ... dì... cháu không sao." Nói xong lại có thêm nước mắt rơi xuống.

Bạch Hạc nhặt chiếc điện thoại tôi làm rơi dưới đất, đỡ tôi đứng dậy rồi quay người bước đi.

 Tôi không nỡ.

 Tôi muốn nhìn thêm một lần nữa.

 "Cô gái." Mẹ gọi tôi.

Tôi quay lại nhìn bà.

 "Nhìn cháu quen quá, chúng ta có phải đã gặp ở đâu chưa?" Bà cầm đồ đi đến gần tôi.

 Tôi là con gái của bà mà.

 Tôi muốn mỉm cười với bà, nhưng không hiểu sao lại không thể cười nổi.

 Cuối cùng, tôi cố gắng nén nước mắt, mỉm cười nói: "Chắc là do duyên phận."

25

Hệ thống nói nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rất tốt.

 "Bạn là người duy nhất trong số các chủ nhân mà tôi gặp, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo." 

Giọng nói máy móc vang lên trong đầu tôi, mang theo vẻ hài lòng.

 Đây là lần đầu tiên nó khen tôi.

 Cũng là lần cuối cùng.

 Nó nói rằng nó sẽ rút lui và để tôi tự sống cuộc đời của mình.

 "Vậy là xong rồi sao?" Tôi bất giác thốt lên.

 Nhìn lại, đã là năm thứ tư kể từ khi tôi sống lại, Bạch Hạc lẽ ra phải gi..ết mẹ vào năm sau.

 "Hệ thống phát hiện đối tượng cứu rỗi đã được cứu rỗi thành công, hành vi gi//ết mẹ sẽ không xảy ra nữa, vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ mà chủ nhân nợ cũng đã được hủy bỏ cùng với việc hoàn thành nhiệm vụ."

 Vậy là tôi còn kiếm được một nhiệm vụ miễn phí sao?

 "Hy vọng chủ nhân sẽ sống hạnh phúc và viên mãn trong kiếp này." Giọng nói máy móc nghiêm túc nói những lời chúc phúc.

 Thật sự có chút xúc động.

 Sau đó, bất kể tôi có nói gì hay lẩm bẩm thế nào, trong đầu tôi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

 Quả thật là vô tình.

 Khi tôi nhận được thông báo nhập học cao học, Bạch Hạc ngồi bên cạnh tôi.

 "Thật tuyệt, chúng ta lại cùng một trường rồi." Tôi vui mừng lấy thông báo ra, nhìn tên trường trên đó cảm thấy rất hài lòng.

 Bạch Hạc cũng khẽ nhếch môi, như thể anh ấy đã biết kết quả này từ trước.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, mở ra trước mặt tôi.

 Bên trong là một chiếc nhẫn nhỏ xinh xắn.

"Em sẽ lấy anh chứ? Quân Quân." Giọng anh rất nhẹ, một tay nhẹ nhàng nâng ngón áp út của tôi lên.

 Tôi giật mình.

 Cái từ "kết hôn sớm" tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình.

 Lúc này, các tế bào trong đầu tôi đang hoạt động nhanh chóng, suy nghĩ xem phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

 Khi tôi kịp phản ứng, ngón áp út của tôi đã bị đeo nhẫn.

"Anh đã nói rồi, Quân Quân." Bạch Hạc ôm tôi vào lòng, giọng anh vang lên bên tai tôi đầy quyến rũ, "Anh đã nói em dù có hối hận cũng không sao, anh sẽ không buông tay đâu."

 Tôi thở dài.

 Thôi được, đó là số phận của tôi.

 "Em không hối hận." Tôi nhẹ nhàng ôm anh, ánh mắt chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, "Bạch Hạc, thật ra em tên là Bội Bội."

 "Được."

 Không có chút ngạc nhiên.

 Cái này…

 Dù sao cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

 Nhưng Bạch Hạc không hỏi gì thêm, tôi cũng không nói thêm gì.

 Chỉ là khi chỉ có chúng tôi, anh không gọi tôi là Quân Quân nữa, mà là Bội Bội.

 Tôi và Bạch Hạc kết hôn, nhưng không tổ chức đám cưới.

 Vì chúng tôi vẫn còn học, chưa thích hợp để tổ chức đám cưới.

 Nhưng tin chúng tôi kết hôn khi còn quá trẻ vẫn lan truyền khắp trường.

 Kết hôn khi học thạc sĩ vốn không phải là chuyện đáng chú ý, nhưng việc tôi và Bạch Hạc kết hôn thì lại khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-cua-do-ten-phan-dien-benh-kieu/c11.html.]

 Mọi người đều nói là tôi sợ Bạch Hạc sẽ bỏ đi, nên vội vàng giữ chặt anh ấy.

 Trời mới biết ai mới là người giữ ai.

 Cố Vân Sinh sắp đi du học, tôi đi tiễn cậu ta

 Cậu ta đưa tay định xoa đầu tôi, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa không trung.

 "Chúc cậu hạnh phúc." Cậu ta mỉm cười nói với tôi.

 Tôi cũng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn."

 Cậu ta quay người bước đi hai bước rồi lại quay lại, nhìn tôi vài giây rồi lại tiếp tục bước đi.

 "Chắc là sau lần tai nạn đó, Quân Quân không còn nữa phải không?" Nói xong, cậu ta như nhận ra mình đang nói chuyện vô lý, nhưng lại như muốn xác nhận điều gì đó, nhìn tôi chằm chằm.

 Tôi không biết phải trả lời thế nào.

 Cho đến khi loa phát thanh thông báo chuyến bay, cậu ta mới vội vã quay người rời đi.

26

Tối hôm đó, tôi nằm trong vòng tay Bạch Hạc, lướt qua màn hình điện thoại.

Ánh mắt không cam lòng của Cố Vân Sinh cứ ám ảnh tôi mãi, giống như tôi là một tên trộm, cướp đi cuộc đời của Đường Vãn Quân

"Không nỡ rời cậu ta sao?" Giọng nói của Bạch Hạc vang lên trên đầu tôi, lạnh lùng.

 Hôm nay tôi tiễn Cố Vân Sinh, suốt cả ngày hôm đó, khuôn mặt anh đều u ám.

 Tôi đặt điện thoại xuống và ôm lấy eo anh

 "Cậu ta hình như cũng biết em không phải là Quân Quân rồi." Giọng tôi ảm đạm.

 Bạch Hạc đóng cuốn sổ lại và đặt sang một bên, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.

 Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu mẹ biết thì sao? Mẹ sẽ buồn lắm sao?"

 Trước đây tôi chỉ tập trung vào việc cứu rỗi Bạch Hạc, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này.

 Bạch Hạc cúi đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt và lông mày đều tràn đầy dịu dàng.

 "Mẹ chúng ta đã biết rồi."

 Hả?

 Tôi lập tức ngồi dậy, trán đụng phải đầu anh

 "Mẹ đã biết rồi." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Một người yêu em như thế, sao có thể không biết chứ? Lần đó, khi anh đi xin bà ấy đồng ý để anh cưới em, bà ấy bảo không muốn mất em nữa."

Mẹ biết từ khi nào?

 Tại sao tôi lại không nhận ra chút nào?

 Nghĩ lại, mỗi lần về nhà, Lâm Di đều nấu cho tôi một mâm món ăn tôi thích.

 Nhưng khi tôi mới đến, món ăn của Lâm Di vẫn còn hơi ngọt.

 Giờ đã trở nên cay hơn rất nhiều.

 Từ đầu, bà ấy đã biết rồi…

 Tất cả mọi người đều không nói gì, cứ thế mà qua.

 "Đều là lỗi của tôi." Tôi lại vùi đầu vào vòng tay Bạch Hạc, mũi và trái tim đều đau đớn.

 Tôi ích kỷ muốn sống, nên đã cướp đi cả một đời của Đường Vãn Quân

 Giờ đây tôi và Bạch Hạc sống hạnh phúc, thỉnh thoảng còn có thể đi thăm bố mẹ, nghĩ đến lúc "tôi" qua đời vì ung thư xương, sẽ tìm cách đưa họ về sống cùng để chăm sóc.

 Nhưng tôi không nghĩ đến Cố Vân Sinh, không nghĩ đến Lâm Di.

 Bạch Hạc nâng khuôn mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má.

"Bội Bội." 

Anh gọi tôi dịu dàng, "Không phải lỗi của em."

 "Lần đầu em ngồi cạnh anh, gắp cơm vào bát anh, giống như em đã đưa tay ra, mở một khe hở trong thế giới đen tối của anh." 

Anh khẽ hôn lên môi tôi, "Anh sợ em vào, sợ em bị bóng tối nuốt chửng, nên muốn đẩy em ra xa. Nhưng em lại càng kéo khe hở ra rộng hơn, mang ánh sáng vào."

 Tôi nghe những lời này, ngẩn người.

 "Đối với anh, em là ân huệ của trời, là ân sủng, là mặt trời duy nhất." Anh nở nụ cười, "Còn đối với mẹ Đường Vãn Quân, chẳng phải cũng vậy sao?"

 "Khi Đường Vãn Quân gặp tai nạn và vào phòng cấp cứu, chẳng phải bà ấy cũng tuyệt vọng đến cực điểm sao?"

 Tôi đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Bạch Hạc.

 Trong giấc mơ, tôi lại mơ thấy tin tức đó.

 Lại một lần nữa bước vào căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt.

 Tôi nhìn thấy mẹ Bạch Hạc tỉnh lại, cầm d.a.o trái cây muốn kết liễu bản thân, khi Bạch Hạc đang giằng co với dì ấy, d.a.o trái cây đ.â.m thẳng vào tim mẹ anh

Anh nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin được, toàn thân run rẩy.

 Nhìn anh ấy rút d.a.o ra và định tự đ.â.m vào mình, tôi vội vàng lao tới ôm chặt lấy anh ấy.

 "Bạch Hạc, đây là giả." Tôi che mắt anh, ôm chặt cơ thể đang run rẩy của anh, "Mọi thứ đều là giả, tất cả đều là giả."

 Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh sáng lên.

 Bố mẹ tôi đều xuất hiện trước mặt tôi, còn Lâm Di, Cố Vân Sinh, Đường Vãn Quân cũng có mặt.

 "Bội Bội." Họ gọi tôi như vậy.

 "Bội Bội, hãy sống thật tốt."

 (Kết thúc)

Loading...