Sau Khi Tôi Rời Đi Thái Tử Bắc Kinh Phát Điên Rồi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-27 22:21:27
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11
Có lẽ thật sự là đè nén quá lâu, Tống đại tiểu thư luôn luôn định tâm tình thế nhưng giờ xổm mặt đất nức nở, đến thở .
nên an ủi khác như thế nào, chỉ thể liên tục lau nước mắt cho cô .
"Được , chỉ là đàn ông thôi , gì mà chứ?"
"Thấy Tống Thi còn xu thế dừng , thậm chí càng ngày càng to hơn, thở dài, chỉ thể đưa ví dụ ghét nhất ."
"Cô xem , thích sẽ bao giờ xuất hiện nữa, vẫn sống ?"
Tống Thi hít hít mũi, mũi đỏ bừng, đôi mắt đầy nước mắt:
"Thời Nguyễn, cô hối hận ?"
"Hối hận vì mang Cận Triệt về kinh thành, đưa về Lục gia."
"Nếu cô ích kỷ một chút, lẽ cả đời sẽ nhớ tới phận của , hai thể kết hôn, thậm chí là ở bên cả đời."
"Đã từng hối hận." ăn ngay thật.
Năm đó Lục Ngạn Nhan tìm đến , cho phận của Lục Cận Triệt, gần như tin ngay.
Thật suy đoán qua phận của Lục Cận Triệt, thế nào cũng che giấu khí chất, nếu từ nhỏ rèn luyện thì là cũng khó .
con cuối cùng vẫn ích kỷ.
hưởng thụ từng phút từng giây ở bên , quen với việc nũng dính lấy .
đắm chìm trong sự giả dối .
trong lòng rõ ràng, đó là tình huống cùng phận bình đẳng.
Sẽ một ngày lấy trí nhớ.
Hắn cuối cùng cũng sẽ trở về Thái t.ử gia cao quý ai bì nổi.
Vì , khi Lục Ngạn Nhan với , thể coi như chuyện , để chúng xa... từ chối.
lừa Lục Cận Triết trở về kinh đô.
Sau đó tự tay đẩy cửa Lục gia .
Bất luận gào thét như thế nào cũng đầu .
……
Trước mặt, Tống Thi vẫn đang chờ câu trả lời của .
lộ một nụ thoải mái:
"Ở trong mắt , sườn xám so với đàn ông quan trọng hơn nhiều."
"Cả đời gì đó quá xa vời với ."
" thể sống thiếu đàn ông. nếu sườn xám, sẽ sống nổi."
12
Không thể , dáng Tống Thi thật sự thích hợp mặc sườn xám.
gửi mấy tấm ảnh và vài mẫu sườn xám cho một triển lãm ở Thượng Hải.
Sau đó xổm mặt đất thu thập kim chỉ rải rác.
Tống Thi lúng túng bước tới giúp , vì hổ, cô giúp cho sự việc cụ thể trải qua.
Thì lúc Lục Ngạn Nhan ăn cơm ở Lục gia nhắc tới chuyện hôn lễ với Lục lão gia.
Lục Cận Triệt bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Cho đến cuối cùng càng càng khó , Lục Ngạn Nhan nổi giận, vung nắm đ.ấ.m đ.á.n.h Lục Cận Triệt.
Hai vốn hình cao lớn, một đ.á.n.h liền đ.á.n.h túi bụi, ai cũng nhường ai.
Bữa tối vui vẻ của gia đình biến thành trò hề, Lục lão gia t.ử tức giận đến mức huyết áp tăng vọt và nhập viện ngay tại chỗ.
nắm bắt một điểm quan trọng.
"Lục Ngạn Nhan và Lục Cận Cách đ.á.n.h ?"
"Ai thắng?"
Đôi mắt của Tống Thi suýt nữa bởi vì lời của mà trợn ngược lên trời.
"Người đàn ông của cô thắng, !"
hài lòng tiếng.
13
Xuất phát từ tình từ lý, vẫn đến bệnh viện thăm Lục lão gia.
trong nháy mắt cửa thang máy mở , và Lục Cận Triệt mặt đối mặt.
Hắn thoạt gầy ít, đường nét gò má lõm xuống, vành mắt xanh tím.
Không khó để nhận đ.á.n.h.
mặt chút đổi vòng qua khỏi thang máy.
Lại kêu một tiếng:
"Nguyễn Nguyễn."
Đã lâu thấy xưng hô xuất hiện trong miệng Lục Cận Triệt, tựa như qua mấy đời.
"Ừ" một tiếng, cầm bó hoa đầu , :
"Cháu trai chuyện gì ?"
……
Hắn há miệng, thôi, khi xoay , mới thể gọi .
Đáy mắt tràn đầy hận ý:
"Tiền đối với cô quan trọng như ? Thời Nguyễn?"
"Để cô tiếc bán thể gả cho chú ?"
"Cô thật sự vẫn luôn đổi."
Lông mi run rẩy:
" thể rõ với cô rằng điều đó ý nghĩa."
"Cưới tiểu thư thế gia là vận mệnh của Lục gia, cũng , Lục Ngạn Nhan cũng , cuối cùng cô cũng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng thôi."
Thái độ vứt bỏ tệ bạc của đối với , cho khỏi thở dài đáy lòng.
"Sao ý nghĩa?"
Con một tật , chính là thích xem bộ dáng nổi giận đến mức giậm chân mà gì .
Cảm ơn Lục Cận Triệt cho cơ hội tấn công .
Hắn đối với như thế nào, liền như thế trả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-roi-di-thai-tu-bac-kinh-phat-dien-roi/chuong-4.html.]
híp mắt :
"Gả cho chú , chính là thím của Thái t.ử gia Bắc Kinh, thể danh chính ngôn thuận tiêu tiền của Lục gia, thể triệt để tiến vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu ."
"Bất luận tương lai như thế nào, ít nhất mắt, những từng xem thường đều gọi là Lục phu nhân."
"Lục Cận Triệt, xem, chuyện như , ý nghĩa?"
"Thời Nguyễn!"
Lục Cận Triệt quả nhiên chọc giận, thấy khuyên , đổi một biện pháp khác:
"Lục Ngạn Nhan, chính là công t.ử đào hoa, thời học sinh bạn gái liền đổi bao nhiêu ."
"Cô bất quá chỉ là một chiếc lá trong bụi vạn hoa của , cưới cô, là xuất phát từ quan hệ giữa và cô."
"Cô chính là một quân cờ của , Thời Nguyễn."
"Quan hệ giữa và ?" những lời vui vẻ, nghi hoặc nghiêng đầu:
"Không chỉ là quan hệ giữa cứu và cứu ?"
"Nói cứ như giữa và Lục thiếu gia từng tình cảm ."
"Anh quả là một kỳ quái."
những lời tàn nhẫn nhất với vẻ mặt chân thành nhất.
lắc đầu, hai bước, thấy Lục Ngạn Nhan thản nhiên từ góc tường .
Hắn nắm tay một cách tự nhiên.
"Ngày cưới định ."
"Đầu tháng , em chính là Lục phu nhân."
Tháng ......
"Ừm...... Lục thiếu, thương lượng một chút ?"
Lục Ngạn Nhan cúi đầu .
Ta ha ha:
"Tại nhanh ch.óng tìm một vợ khác trong khi đám cưới vẫn còn một tháng nữa?"
"Tháng Thượng Hải tham gia triển lãm sườn xám, thời gian kết hôn."
"Vào thời điểm đó, những yêu thích trang phục khắp đất nước sẽ đến xem."
"Nếu may mắn nổi tiếng, thể sẽ ở đó một năm rưỡi."
"Cho nên vẫn nên tìm một Lục phu nhân nguyện ý ở thành phố với thì hơn."
Bầu khí yên bình thoáng cái liền ngưng đọng.
Lời thể khiến Lục Ngạn Nhan tức giận đến bật .
Hắn dừng bước, trong mắt từ đến nay vô vị lộ vẻ bất đắc dĩ:
"Thời Nguyễn, trong mắt em, cái gì cũng sánh bằng sườn xám đúng ?"
Lời thể quá tuyệt đối.
suy nghĩ một chút, trả lời:
"Tạm thời vẫn ."
Lục Ngạn Nhan che trán hai tiếng.
Ánh mặt trời ch.ói chang chiếu xuống đuôi lông mày của , áo khoác dài bao bọc dáng mảnh khảnh cao gầy của đàn ông, ch.ói mắt như một ngôi .
Không thể , nhan sắc của Lục gia, thật sự là so với khác.
đến mê mẩn.
Đột nhiên nhẹ giọng :
" sẽ với em."
"Dù thì cũng chán việc ở thành phố đầy chốn thị phi . Đại sư khuyên nên đổi thành phố khác để thư giãn."
Hắn dừng một chút: " lời đại sư."
nửa tin nửa ngờ.
"Hôm nào dẫn gặp vị đại sư nhé."
……
"Sao nữa?"
"Đại sư bề bộn nhiều việc, phàm nhân như em thể gặp ?"
"Lục Ngạn Nhan, lý do hoài nghi đang coi là đứa trẻ ba tuổi."
Ý của càng sâu.
"Em ?"
……
Hai bóng đen dựa sát , nhanh chậm về phía .
14
Ngày rời khỏi thành phố, trời một gợn mây.
Do tình hình triển lãm chút đổi, chúng đổi vé máy bay và rời sớm hơn một tuần.
Ngoại trừ Tống Thi, chúng với ai về việc rời khỏi thành phố.
Lục Ngạn Nhan chuyển hành lý của lên xe, Tống Thi ở một bên kéo cánh tay chịu buông.
Làm như nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên :
"Tối hôm qua khi ăn bữa cơm gia đình, Lục Cận Triệt hiểu chất vấn ông nội là hôm cô đưa về, rốt cuộc ông cho cô bao nhiêu tiền."
cuộn ngón tay và chạm bề mặt chiếc nhẫn.
Tống Thi bày một bộ dáng sợ hãi:
"Ông nội tức giận ngay tại chỗ, lấy gậy đ.á.n.h ."
"Đó là đầu tiên ông nội đ.á.n.h ai đó ngoại trừ chú út."
Lục Ngạn Nhan đang lái xe:...
"Ông nội cô nhận một xu, ông cảm thấy tiếc khi đưa tiền cho cô nên tự đưa quyết định."
"Ông còn khen ngợi lòng của cô, nếu đổi là khác, thế nào cũng lừa một khoản tiền."
" cô nháo cũng , lặng lẽ đưa Lục Cận Triệt về nhà."
như như liếc mắt cảnh sắc ngoài cửa sổ xe điên cuồng rút lui.
Chợt Tống Thi bên cạnh than thở một tiếng.
"Ông thêm một lời nào nữa."