Sau Khi Tôi Rời Đi Thái Tử Bắc Kinh Phát Điên Rồi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-27 22:19:54
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
06
thừa nhận khi lời , mang theo ý nghĩ trả thù.
Đây là lời khi tức giận.
chờ đợi phản ứng của Lục Cận Triệt.
khi thấy Tống Thi vội vàng rơi lệ, Lục Cận Triệt thì thầm an ủi thì cảm thấy quá đáng buồn .
Cười chính còn đang hy vọng xa vời cái gì đó.
Đám trong phòng tiệc dần dần bắt đầu tan cuộc, một ảnh lớn tuổi chậm rãi tới sự bao vây của .
Khi định thần , Lục Ngạn Nhan nắm tay , về phía vị lão gia t.ử quyền cao vọng trọng trong truyền thuyết của Lục gia.
Con ngươi đục ngầu của ông lão cứ như lẳng lặng chăm chú chúng , khí chất tự nhiên cho khác rét mà run.
Đây là...... định chơi thật ?
nghiêng đầu, Lục Ngạn Nhan ngược đột nhiên lấy bình tĩnh, thẳng , mặt mày thanh tuyển đầu tiên nghiêm túc.
"Cha, con chuẩn kết hôn với Thời Nguyễn."
"Sau đó, cha cũng cần hao hết tâm tư mà cho cô tiền, dù tiền của con thì cũng chính là của cô ."
"Cũng coi như trả ân tình của cô đối với Lục gia."
Ông cụ gì.
Ngược là đàn ông trung niên bên cạnh nóng nảy: "Tiểu Nhan, đừng bậy! Ngày thường em thích chơi đùa còn đủ, thể đưa loại phụ nữ tới mặt ba?"
"Thời Nguyễn ." Lục Ngạn Nhan ngắt lời.
Lòng bàn tay khô nóng, đôi mắt đa tình bất luận như thế nào đều vẻ ẩn chứa đưa tình.
Hắn tiếp tục những gì đàn ông trung niên :
"Thời Nguyễn cố gắng, tự cường, tiến bộ, dựa bất cứ ai."
"Xuất như thì thế nào?"
"Chỉ cần thích cô là đủ."
"Đủ ."
Không ai thể cảm động lời thú nhận .
Cho dù là giả, lòng cũng tránh khỏi run rẩy.
Trước mặt Lục lão gia, Lục Ngạn Nhan lấy từ trong túi áo một chiếc nhẫn, mạnh mẽ đeo lên cho .
Đường viền màu bạc, từng viên kim cương lấp lánh, kích thước vặn, giống như là chuẩn .
Chuyện đến nước , gì cũng .
nhướng mày khẽ, nhưng còn mở miệng, một giọng nam lạnh lùng ngăn .
Tay Lục Cận Triệt quấn băng gạc, từ cao xuống, ánh mắt chán ghét lộ tia châm chọc.
"Khát vọng sống trong xã hội thượng lưu như ?"
"Tiếp cận thất bại, hiện tại lăn lộn phóng đãng đến nỗi khiến chú u mê đến thần hồn điên đảo?"
" cô ?"
"Thời Nguyễn."
"Một hòn đá bao giờ thể biến thành vàng."
"Không cần lừa dối ."
07
Một hòn đá bao giờ thể biến thành vàng.
Trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cận Triệt dần dần trùng hợp với thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết .
Mùa hè năm , bản thiết kế của một hãng quần áo nổi tiếng đạo văn, tìm lý luận thì đuổi cả lẫn bản vẽ ngoài.
Lục Cận Triệt vì thế mà đ.á.n.h với những đó, chuyện một đấy mà ầm ĩ một thời gian.
cho dù cục cảnh sát, những đó vẫn kiêu ngạo như , bọn họ ỷ phận bình thường của và Lục Cận Triệt sẽ tạo sóng gió gì.
Còn nhiều trào phúng:
"Nếu chúng , thiết kế của cô vĩnh viễn sẽ đưa thị trường."
"Một hòn đá sẽ bao giờ trở thành vàng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-roi-di-thai-tu-bac-kinh-phat-dien-roi/chuong-2.html.]
"Cô còn cám ơn chúng nữa đấy."
Họ xong, một quyền đ.á.n.h ngã.
Khóe môi Lục Cận Triệt nứt , đuôi mắt tức đến đỏ bừng, há to miệng thở hổn hển, nắm tay giơ lên cao:
" cho các , Nguyễn Nguyễn là ngọc thô, là một hòn đá bình thường."
"Các mới đúng là những hòn sỏi đá."
Hắn hướng đối diện một cái: "Thật hổ."
……
bây giờ, cũng trở thành một trong những loại đó.
Ngoài cửa sổ rỗng xẹt qua một tiếng sấm sét.
Chiếu sáng sườn mặt đang căng thẳng của Lục Cận Triệt.
hít sâu, ngẩng đầu, thong dong sửa sang mái tóc mai.
Tất cả đều đang chờ đợi sự ảm đạm của .
thì .
lễ phép cúi chào Lục lão gia t.ử chậm rãi dùng sức nắm lấy Lục Ngạn Nhan.
"Giữa cháu và Lục Cận Triệt... Lục thiếu chỉ tồn tại ân cứu mạng."
"Không nửa phần tình ý, Lục thiếu cũng chính miệng thừa nhận, cũng xin Lục lão gia đừng đào sâu quá khứ."
Chỉ một câu thôi, dường như dùng nhiều sức lực.
Trong lòng hiểu rõ, từ nay về , và Lục Cận Triệt sẽ cắt đứt liên lạc.
Chỉ là ngờ, Lục Ngạn Nhan thuận theo lời :
"Con và Nguyễn Nguyễn cần tổ chức hôn lễ gì. Sau đó, con sẽ đưa cô rời khỏi thành phố."
Hắn liếc Lục Cận Triệt đang nắm c.h.ặ.t t.a.y, khóe miệng khẽ nhếch, khôi phục vẻ cà lơ phất phơ như một.
về phía .
Hắn tự với lão gia t.ử:
"Trong lòng cha cũng rõ ràng, con con, từ đến nay đối với sản nghiệp gia tộc đều hứng thú."
"Trước khi , chẳng cũng hy vọng con khỏe mạnh vui vẻ là ?"
Lục Ngạn Nhan là con út, là do vợ của Lục lão gia bỏ mạng sinh .
Có lẽ vợ qua đời chạm điểm yếu của Lục lão gia, đôi mắt sâu thẳm của ông hiện lên một tia sáng, một lúc lâu, cuối cùng ông cũng mở miệng:
"Con thể cưới con bé, nhưng đám cưới tổ chức thật hoành tráng."
"Thời Nguyễn với Lục gia ân, con bé tất nhiên là tư cách ghi tên gia phả nhà họ Lục."
"Ông nội!"
Giờ khắc , vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Lục Cận Triệt chút rạn nứt.
Trên mặt tràn đầy sự khó tin, ai thể đoán , Lục lão gia sẽ đáp ứng hôn lễ phù hợp .
Ngay cả cũng chút đắm chìm, phản ứng kịp.
Lục Ngạn Nhan cúi đầu cảm ơn.
Sau đó dắt ngoài, cố ý vòng qua vai Lục Cận Triệt.
Ra khỏi phòng tiệc mới nhận trời đang đổ mưa to, mây đen dày đặc khắp bầu trời, gió mạnh lượt thổi bay những hạt mưa bụi.
Lục Ngạn Nhan khoác áo khoác lên , dặn chờ , đến ga lấy xe.
Hơi ấm khô khan xa lạ bao bọc lấy .
ngửa đầu lên bầu trời mênh m.ô.n.g vô bờ, chỉ cảm thấy cảnh tượng quá mức chân thật.
Chẳng lẽ thật sự kết hôn với Lục Ngạn Nhan?
Trong lúc suy nghĩ, eo một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Áo khoác ném trong mưa, xúc cảm quen thuộc gặm c.ắ.n thịt mềm bên cổ , giọng đàn ông rơi bên tai, giống như ác ma nhỏ:
"Thời Nguyễn, cô nhất định quan hệ với nhà họ Lục ?"
Một phản ứng gần như ngay lập tức.
tránh thoát, trở tay liền vung một cái tát.