Tôi mỉm cười dịu dàng:
"Mẹ hứa rồi thì sẽ không quên."
Tôi nhìn chằm chằm tay Lâm Ngôn:
"Buông tay ra được chưa?"
Anh ta lập tức thả tay. Tôi dắt Chiêu Chiêu lên tầng, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt rối rắm của hai người kia.
Tối hôm đó, sau khi Chiêu Chiêu ăn xong và vào phòng học bài, tôi ra ngoài thì bị Trương Huệ chặn lại.
Cô ta nhìn tôi với vẻ ghét bỏ:
"Tống Nhiễm, cô đã có tất cả rồi, còn muốn cướp nốt A Ngôn của tôi?"
Tôi thản nhiên:
"Tôi chưa từng."
Ngực Trương Huệ phập phồng:
"Tốt nhất là vậy! Đồng Đồng là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, sau này sẽ thừa kế toàn bộ gia sản!"
Ánh mắt tôi trầm xuống — quả nhiên, họ quay về vì gia sản.
Tôi cười nhạt:
"Vậy cháu đích tôn nhà cô phải cố gắng nhiều rồi."
Trương Huệ gằn giọng:
"Con tôi thông minh nhất thế gian, không như thằng con hoang cô sinh ra!"
Sắc mặt tôi lập tức lạnh băng.
Chiêu Chiêu là con trai hợp pháp của tôi và Lâm Ý, sao có thể là "con hoang"?
Không chút do dự, tôi tát cô ta một cái thật mạnh.
Cô ta ngã lăn ra như diễn phim cung đấu, che mặt, rưng rưng:
"Xin lỗi... sau này tôi sẽ tránh xa cô..."
Quả nhiên — Lâm Ngôn lập tức chạy tới.
—------
Lâm Ngôn nhìn tôi, ánh mắt sáng rực như bắt được gì đó quý giá.
Cái kiểu nhìn đó khiến tôi nổi hết da gà.
Trương Huệ cố nói:
"Đừng trách Tống Nhiễm, là lỗi của em... em lỡ lời."
Tôi từ tốn:
"Lỗi đúng là do cô. Ai bảo cô dám mắng con trai tôi."
Lập tức, sắc mặt Lâm Ngôn sầm xuống.
Anh ta tưởng tôi vì anh ta mà đánh Trương Huệ, nhưng sự thật rõ ràng là tôi chẳng buồn ghen.
"Trương Huệ, lại đây!" – Lâm Ngôn ra lệnh.
Trương Huệ giật mình, nhận ra anh ta sắp nổi giận.
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt đầy bi thương. Từ khi Lâm Ngôn nhớ lại, anh ta càng ngày càng lạnh nhạt với cô. Tình cảm ngày xưa như mây khói.
"Vào phòng trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Nhiễm Nhiễm."
Mắt cô ta đỏ hoe:
"Tới mức này rồi mà anh vẫn không quên được cô ta?"
Lâm Ngôn bực bội:
"Đừng để tôi nhắc lại lần nữa."
Trương Huệ đành rời đi, không cam lòng.
Tôi mở lời:
"Anh muốn nói gì?"
"Lâm Ý là kẻ lừa đảo. Hắn chẳng có gì trong tay, nên mới lợi dụng cô."
Cha mẹ Lâm Ý đã mất sớm, gia đình bên ngoại cũng không khá giả.
Cha mẹ Lâm Ngôn thì để lại nhiều tài sản. Nhưng vì biến mất bảy năm, tất cả đã mất trắng.
Tôi cười khẽ:
"Thế rồi sao?"
Lâm Ngôn thở gấp:
"Tống Nhiễm, cô vẫn còn yêu tôi, đúng không?"
"Cô từng nói, dù tôi không có gì, cô cũng mãi yêu tôi."
Tôi nhìn vào ánh mắt si tình kia, bỗng nhớ lại quãng thời gian không mấy vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-lay-chong-tinh-cu-mat-tri-nho-quay-tro-ve-doi-tai-hop/3.html.]
Tôi từng yêu anh, từng thấy anh yêu hết người này đến người khác.
Có lần, anh thật lòng yêu một cô gái — nhưng cô ta chỉ vì tiền mà đến với anh. Khi biết sự thật, anh thấy bị phản bội, uống rượu đến say mèm giữa đêm.
Lúc đó, tôi đã nói câu đó — lời mà anh đang nhắc lại hôm nay.
"Xin lỗi Lâm Ngôn, chuyện đó lâu quá rồi… tôi quên mất rồi."
Anh ta cáu kỉnh, túm lấy vai tôi. Nhưng chưa kịp nói gì thì bị Lâm Ý đ.ấ.m một cú ngã ngửa!
"Cút! Tránh xa vợ tôi ra!"
Lâm Ngôn gào lên:
"Cái gì mà vợ anh! Nếu tôi không mất tích thì đến lượt anh chắc?!"
Chiêu Chiêu trong phòng nghe tiếng động, mở hé cửa nhìn ra.
Hai người đàn ông lao vào đánh nhau, Chiêu Chiêu hoảng sợ gào khóc:
"Tên xấu xí! Đừng đánh ba tôi!"
Lâm Ngôn quát:
"Câm miệng! Thằng con hoang!"
Tôi không chịu nổi nữa, đá thẳng vào hạ bộ của anh ta.
Lâm Ngôn ôm chỗ đau, mặt tái mét:
"Mẹ kiếp... ra dáng ghê ha!"
Chiêu Chiêu ôm lấy chân tôi:
"Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?"
Tôi che tai con:
"Không sao, con không nghe thấy gì xấu cả."
Ông cụ nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy Lâm Ngôn nằm sóng soài thì mặt đầy u sầu.
Lâm Ngôn vẫn cố chấp nhìn tôi:
"Tống Nhiễm! Cô không yêu hắn! Người cô yêu là tôi!"
Lâm Ý theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi nhìn anh, mỉm cười an tâm.
Bỗng nhiên, một tiếng hét vang lên:
"Trương Huệ ngất rồi! Mau tới đây!"
...
Kết quả khám bệnh — cô ta lại mang thai.
—-------
Sắc mặt của Lâm Ngôn rất khó coi.
Sau khi biết Trương Huệ không sao mà còn mang thai nữa, ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Ý bế Chiêu Chiêu, cậu bé đã ngủ ngon trong vòng tay anh.
Tôi hỏi nhỏ:
“Anh giận à?”
Lâm Ý lắc đầu.
Tôi bật cười:
“Người em yêu là anh, không phải anh ta.”
Lâm Ý hơi chua chát:
“Chỉ là anh không ngờ em từng nói với anh ta những lời như thế.”
“Hồi đó còn trẻ, bồng bột thôi.”
Lâm Ý thực lòng ghen với Lâm Ngôn từng sở hữu một Tống Nhiễm như vậy.
Anh đưa tay vuốt má tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi:
“Nhiễm Nhiễm, mình về phòng nghỉ nhé.”
“Ừ, Chiêu Chiêu buồn ngủ lắm rồi.”
Sáng hôm sau, Trương Huệ ngồi ở bàn ăn, được vài người giúp việc phục vụ tận tình.
Thấy tôi đến, cô ta theo bản năng xoa bụng mình:
“Tống Nhiễm, tôi lại có thai rồi, biết đâu lại là con trai.”