11.
Việc Hình Dục thể thấy chỉ ngoài dự đoán của , mà rõ ràng cũng ngoài dự đoán của .
Ngay cả khi tin tức về cái ch íc của , t.h.i t.h.ể của đặt mặt, vẫn dám tin.
Anh run rẩy đưa tay , chạm mặt .
động, mặc cho đưa tay, ngón tay xuyên qua linh hồn một cách rõ ràng, chạm một .
cảm thấy hiệu ứng gây sốc của việc xuyên qua cơ thể còn hiệu quả hơn bất kỳ t.h.i t.h.ể nào.
Trong khoảnh khắc giao , cảm xúc trong đáy mắt Hình Dục bắt đầu vỡ vụn.
Vỡ thành những cơn run rẩy thể tin nổi.
Anh ngừng đưa tay chạm , ôm , tiếp xúc với , nhưng tất cả đều vô ích.
Trong mắt những chứng kiến như chị và , gần như phát điên.
Hình Dục lắc đầu, từ bỏ mà đưa tay: "Không thể nào, thể nào!"
"Hình Dục, ch íc ."
lặng yên, cảm xúc nhiều biến động, chỉ cảm thấy hiểu.
Không là yêu ? Không chỉ xem là kẻ thế giường cho chị ?
Những năm qua vì chị , bắt nạt còn ít ?
Bây giờ bộ dạng , còn tưởng thật sự yêu .
Ngoài bà nội , ai yêu Lâm Tả Ức chứ?
"Vào ngày chia tay với , ch íc ."
"Ch íc ở đáy con sông xa bệnh viện."
"Nước ban đêm lạnh lắm, thật sự lạnh."
Nói , dừng một chút, nghiêng đầu nở một nụ cầu xin.
"Thi thể của bà nội vẫn còn ở bệnh viện, họ xử lý thế nào ."
"Coi như nể tình hầu hạ ba năm, thể giúp ... chôn chúng cùng ?"
" sợ kiếp bà nội tìm thấy ."
Bàn tay buông thõng bên hông của Hình Dục bắt đầu run rẩy dữ dội.
Anh trừng mắt , hốc mắt dần đỏ lên, đột nhiên gầm lên một tiếng, giơ chân đá mạnh chiếc ghế bên cạnh .
Hàng ghế liền hề di chuyển, nhưng phát một tiếng động lớn khiến tất cả run rẩy.
"Cô nó đừng diễn nữa! bảo cô nó đừng diễn nữa Lâm Tả Ức!"
"Cút đây cho ! Đừng chơi nữa!"
"Gây sự cũng giới hạn, Lâm Tả Ức! Cô đây!"
Chậc.
Tính tình của vẫn tệ như .
Động một chút là gào mặt .
Chắc chỉ thấy , nhưng thấy gì ?
Không là nghĩ là hình chiếu ký gì đó chứ?
Hay là biến thành cây nấm cho xem?
"Tổng giám đốc Hình, tổng giám đốc Hình ngài bình tĩnh ."
Vẫn là trợ lý Tiểu Tả gánh vác việc.
Trước khi cơn thịnh nộ của Hình Dục trở nên dữ dội hơn, tiến lên nắm lấy cánh tay Hình Dục.
"Tổng giám đốc Hình ngài , t.h.i t.h.ể của cô Tả Ức quả thực đang ở nhà xác bệnh viện, xác nhận tử vong bảy ngày ."
Mẹ và chị đến đây, vội vàng tiến lên, mở miệng dường như gì đó, nhưng Tiểu Tả dùng ánh mắt ngăn .
Sau đó Tiểu Tả nghiêm túc Hình Dục.
"Hoặc là, chúng đến nhận t.h.i t.h.ể ... tính tiếp."
Khi những lời , tốc độ của Tiểu Tả cực nhanh, sợ rằng chậm một câu, Hình Dục nổi điên.
Nói xong liền lập tức buông tay Hình Dục , lùi vài bước.
thấy mà khỏi cảm thán.
Không hổ là trợ lý đặc biệt Tiểu Tả, khuyên đúng là nghề.
Không vì ma nên phản ứng và tri giác đều chậm chạp hơn , bây giờ đối mặt với Hình Dục, cảm thấy khá bình thản.
"Anh đúng đó rể, hôm nay là thất đầu tiên của em, thể thấy em, ít nhiều cũng dính dáng đến huyền học ."
"Có thể ngày mai sẽ gặp nữa ."
"Hay là thu dọn t.h.i t.h.ể cho em, thành di nguyện xong của em ? Dù ba năm nay cũng bắt nạt em khá tàn nhẫn..."
"Dĩ nhiên, thể từ chối, dù em cũng gì ."
Hình Dục thật sâu, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, gân xanh cổ cũng nổi lên.
Ngay lúc nghĩ sắp đánh , chỉ một chữ:
"Đi."
12.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-ch-ic-nam-chinh-phat-dien-roi/chuong-3.html.]
Tự t.h.i t.h.ể của , cảm giác thật sự kỳ diệu.
Kỳ diệu đến mức che mặt.
Xấu quá.
Thi thể ngâm trong sông bảy ngày, thật sự .
Trắng bệch, sưng phù, ngay cả đôi giày bà nội mua cho cũng căng đến rách.
Mẹ dường như cuối cùng cũng nhớ là con gái ruột của bà, từ lúc cửa ngây t.h.i t.h.ể của .
Rõ ràng đó khi nhận tin nhắn ch íc, bà còn chỉ kinh ngạc.
Bây giờ tận mắt thấy, trong ánh mắt mang theo chút bi thương xa lạ với ?
"Sao ... ch íc chứ?"
"Tự sát."
Trong nhà xác, một nam một nữ cảnh sát.
Người là nữ cảnh sát, cô lạnh mặt, đưa một tập tài liệu, trông vẻ vui.
Ánh mắt lướt qua chị đang mặc váy cưới, mặc sườn xám, và ba mặc vest lịch lãm.
Giọng điệu mỉa mai, như :
"Em gái ruột mất tích bảy ngày mà cũng ảnh hưởng gì đến việc tổ chức đám cưới nhỉ."
"Để nhé, thể đợi kết hôn xong, về mặt, sinh con, đợi con dập đầu mộ hãy đến thương tiếc."
"Hiệu quả như thôi."
Mẹ chặn họng, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng, mà , trông chút buồn .
Chị kéo lưng, nở một nụ xin với nữ cảnh sát, giọng điệu dịu dàng:
"Xin ạ, chỉ là quá đau lòng, phản ứng kịp thôi."
Nữ cảnh sát chiếc váy cưới của chị với ánh mắt mỉa mai, đáp một tiếng:
"Ồ."
thầm giơ ngón tay cái cho chị cảnh sát.
Hình Dục cuối cùng chỉ liếc t.h.i t.h.ể của một cái, lạnh mặt.
Anh chằm chằm linh hồn , giọng lãnh đạm và cố chấp:
"Cô Lâm Tả Ức."
"Lâm Tả Ức đang ở ngay mặt ."
đáp lời, nghiêng đầu, ánh mắt hạ xuống, tay .
Nếu Hình Dục câu mà tay run dữ dội như , lẽ tin câu " " của .
Anh rõ ràng nhận .
tin.
Nói xong, Hình Dục tiến lên động tác nắm lấy cánh tay , nhưng đưa tay nửa chừng như sợ hãi, rụt .
Cứng nhắc và quả quyết : "Lâm Tả Ức, về nhà với ."
Hai cảnh sát và ba đều như một kẻ điên.
Chị bình tĩnh cơn sốc ban đầu, nhẹ nhàng giải thích với hai : "Cú sốc quá lớn, ảo giác ."
Nam cảnh sát bộ vest chú rể Hình Dục, hiểu "" một tiếng.
"Anh rể và em vợ, quan hệ thật ."
Nữ cảnh sát lạnh lùng "chậc" một tiếng.
nhướng mày về phía nữ cảnh sát khuôn mặt thanh tú , ồ~~ chị vẻ là chuyện xưa đây.
Rất hiểu những chuyện về em vợ và rể .
Nếu ch íc , thật sự cùng chị tâm sự một trận, về việc coi là kẻ thế giường, chút nhân quyền nào.
Hình Dục như thấy những âm thanh khác, cố chấp lặp một nữa: "Lâm Tả Ức, về nhà với ."
: " nhà, Lâm Tả Ức bao giờ nhà."
"Nhà, nên là nơi mà bao giờ lo lắng đuổi chứ."
Nơi mà thể đuổi ngoài một cách tùy tiện, thể là nhà ?
Hình Dục, quên ?
Mỗi từ bệnh viện thăm chị về, thấy dáng vẻ đau khổ của chị , đều sẽ tức giận đuổi khỏi nhà, bắt ngủ băng ghế dài ngoài sân?
Ba năm qua, hễ chị vui, đuổi khỏi nhà.
Bất kể thời gian nào, thời tiết nào, bất kể mặc dày mỏng.
Còn luôn sẵn sàng, việc oán thán.
Chị nửa đêm ăn cua, ngay, tự tay bóc vỏ mang đến cho chị .
Chậm một phút, là chờ ở cửa phòng bệnh một tiếng, tự tay ném phần thịt cua mà cẩn thận bóc .
Bởi vì chị , căn bản thể ăn đồ tính hàn.
Đây... thể coi là nhà chứ?
Hình Dục chắc là nhớ .
Vì , sững , vẻ mặt chút phức tạp và nặng nề.
cuối cùng, vẫn lạnh lùng, cố chấp : "Cô Lâm Tả Ức, thể nhận thi thể."