Phó Úc Phong  chần chừ mà đồng ý. Hơn nữa,  còn  là sẽ chuyển em trai  đến học cùng trường, cùng lớp với em trai .
 
(  phúc đức gì mà gặp chuyện  thế  chứ! Trường của em trai   là trường quý tộc đó! Đứa em  theo  đúng là sướng thật đấy,   thấy đó, ôi trời… Phó Úc Phong  còn coi chuyện  là chuyện lớn thật. Anh  lập tức gọi điện cho thư ký, bảo   chuyển hồ sơ của em trai  .  cảm động đến mức chắp tay, cúi gập  thật thấp mấy : "Sếp hào phóng quá, cảm ơn sếp! Sếp,  sẽ dạy dỗ...  , giáo d.ụ.c em trai  thật chu đáo, để   trở thành  tài ba xuất chúng, hiền lương thục đức! Là một đứa trẻ ngoan!"
 
 bước  khỏi phòng trong hí hửng, chu đáo đóng cửa giúp Phó Úc Phong. Vừa  ,   thấy em trai    lưng với đôi mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt, giọng  còn run run: "Chị… Chị… Sao chị  mặc như thế  mà bước  từ phòng  , lẽ nào  ... cưỡng ép chị… Chị ơi… Hu hu… Chị ơi, chúng   , em   ở biệt thự lớn nữa, chúng  về phòng trọ , chị  thể chịu thiệt thòi vì em… Sau , em sẽ kiếm thật nhiều tiền  đưa hết cho chị, em   chị    ức hiếp… Hu hu hu hu… Chị ơi…”
 
: "?" Tuy những lời  của Dữu Ninh    cảm động, thấy  uổng công nuôi thằng bé, nhưng mà… Cái quái gì ?  mặc như nào cơ chứ?
 
Khi cúi đầu  xuống trong nghi hoặc,  mới phát hiện  rằng vì quá sốt ruột nên  khi tắm xong,  lau khô  vội vàng mặc đại chiếc áo phông cũ rách, áo lót còn lộ rõ  ngoài.
 
C.h.ế.t tiệt. Xấu hổ quá  mất. Bảo   nãy, Phó Úc Phong cứ lén lút   mà  dám đối diện. Lúc đó,  cứ tưởng   đang giả vờ kiêu ngạo,   tiếp xúc nhiều với  bình thường như . Hóa  là vì...
 
Quá mất mặt.
 
 kéo Dữu Ninh - đang gạt nước mắt định, xông  lý luận với Phó Úc Phong - vội vàng rời khỏi cái nơi thị phi .
 
Sau một hồi giải thích, em trai  mới miễn cưỡng tin: "Thật ?"
 
"Thật chứ, ôi, chị em khôn lắm,   thể để  chịu thiệt ." Hơn nữa, nếu sự thật là như em trai  thì dựa  gia thế hiển hách, khuôn mặt  trai vô đối và  hình tràn đầy sức hút của   thì  chịu thiệt cũng là   chứ.
 
Đương nhiên,   dám   những suy nghĩ . Dù thì  trong mắt Dữu Ninh,   hảo và vô cùng tài giỏi, là nữ thần của nó, thậm chí còn thừa sức xứng đôi với Dương Dương, Bành Vu Yến, Trương Tân Thành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tim-lai-duoc-dua-em-trai-that-lac/chuong-3.html.]
Thật  chúng    chị em ruột mà chỉ cùng lớn lên trong một cô nhi viện. Vì con      nên đám nhóc bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh ở đó  dám chọc , còn em trai  thì nhỏ tuổi nhưng thông minh, sợ  đánh, sợ  giành đồ ăn, ngày nào Dữu Ninh cũng lẽo đẽo theo   như cái đuôi.   , thằng bé theo đó. Vì   bạn bè nên  giả vờ như  thấy Dữu Ninh  theo . Đôi khi thấy nó ăn   no, đói đến mức gặm vỏ cây,  bèn chia cơm cho thằng bé.
 
Dù   cũng ăn ít, vứt  cũng lãng phí.
 
Mãi đến khi  trưởng thành và rời , Dữu Ninh ôm chân  mà  lóc ầm ĩ,  chịu buông tay: "Chị ơi, chị đừng bỏ rơi em, đưa em  với, em  thể   việc..." 
 
Khóc đến mức tim của  đau nhói.
 
 lúc đó, ngay cả bản   mà  còn  lo nổi, thật sự   khả năng nuôi thêm một  nữa nên đành dứt áo  . 
 
Cho đến bốn năm , khi   nghiệp và tìm  một công việc  định,  nóng lòng trở về với ý  đón Dữu Ninh . Thật   đường ,  cũng  lo lắng. Lỡ  thằng bé   nhận nuôi,  một gia đình hạnh phúc thì cũng .  lỡ  Dữu Ninh   nhận nuôi, hồi đó  gầy gò ốm yếu như , bây giờ còn sống khỏe mạnh ? Còn một vấn đề nữa: thằng bé còn   theo  ? Liệu  ghim việc năm xưa,    đón  , trong bốn năm qua cũng bặt vô âm tín?
Anan
 
 khi đến nơi,  mới phát hiện  rằng   lo xa quá. Em trai   sức sống  mãnh liệt,  cao lớn hơn nhiều, tay chân cũng  còn trong tình trạng gầy yếu như xưa, và   thấy , thằng bé lập tức vứt sách  tay xuống, lao nhanh đến và ôm chặt lấy ,  chịu buông tay giống hệt như năm xưa.
 
Nhờ thế,  lập tức bình tĩnh ,  xổm xuống và cũng ôm chặt lấy em trai: "Đi thôi, chúng  về nhà."
 
  từng thấy đứa em nào ngoan ngoãn như . Vừa về đến nhà, Dữu Ninh  như  lên dây cót, giúp  quét nhà, lau nhà, giặt quần áo. Trước  mệnh lệnh của , thằng bé đều  theo mà   một câu phàn nàn, dốc hết sức  mà  thành. Đôi khi,  cáu kỉnh với Dữu Ninh thì chính thằng bé còn an ủi . Những lúc đó, vóc  bé tí teo   xổm  đầu gối  mà dụi dụi cằm, đôi mắt đen láy của thằng bé sáng long lanh như quả nho: "Chị ơi, đừng giận nữa."
 
Ai  thể chịu nổi cảnh tượng  cơ chứ?
 
Vấn đề duy nhất là khi  ngoài, Dữu Ninh   cảm giác phương hướng, dễ  lạc và thằng bé còn gặp  chứng lo âu về việc chia ly. Sau khi  lạc,   thấy   là Dữu Ninh lập tức nghĩ rằng   cần  nữa. Thằng bé cũng  gọi,  la, cứ lặng lẽ  xổm bên cột đèn, run rẩy như một chú cún con,   thút thít  lau nước mắt. Nói chung, đó là một đứa em trai tuyệt vời và hiếm   đời.