Sau Khi Thất Nghiệp, Tôi Có Được Một Con Quái Thú Hứa Nguyện - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-20 19:19:05
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hay là... Tiểu Ngọc cảm thấy, nên đối mặt?
Tối thứ Bảy, đẩy cửa phòng bao nơi tổ chức buổi họp lớp.
Cả bàn tiệc im lặng vài giây.
Lớp phó học tập hét lên đầy khoa trương.
“Ái chà! Khách quý kìa!”
“Đây là học sinh xuất sắc của lớp chúng năm đó ? Mất hút cả năm, còn tưởng gả hào môn hưởng phúc chứ!”
Lớp trưởng cầm ly rượu tới, nụ mang theo vẻ quan tâm giả tạo quen thuộc.
“Học sinh giỏi lớp giờ đang thăng chức ở thế?”
hít sâu một , giọng lớn nhưng rõ ràng.
“Làm nhân viên văn phòng ở công ty XX.”
Giọng điệu của lớp phó học tập còn khoa trương hơn lúc nãy, đầy vẻ hả hê.
“Chưa từng tới công ty , là cái xưởng gia công nhỏ nào ?”
Mấy cô gái xung quanh cũng che miệng hùa theo.
“Năm đó nhất khoa mà chỉ thế thôi á?”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“ là... rớt giá thê t.h.ả.m quá nhỉ? Phí cả cái mặt tiền , tìm đại gia b.a.o n.u.ô.i còn hơn!”
“ đấy, công việc ...”
Một nam sinh khác đẩy gọng kính, kéo dài giọng đầy ẩn ý.
“Là vì vấn đề tác phong nên bà chủ đích đuổi cổ khỏi công ty đúng ? Chậc chậc, bây giờ ở cái chỗ nhỏ xíu thế , chắc cũng chẳng thèm tra lý lịch nhỉ?”
nắm chặt nắm đấm, cố gắng dùng cơn đau để đè nén cảm giác ngột ngạt quen thuộc .
“Kìa, học sinh giỏi lớp , đừng giận nha.”
Lớp trưởng giả nhân giả nghĩa giảng hòa, ánh mắt nhớp nháp dán lên .
“Mọi cũng chỉ quan tâm thôi. Thật với điều kiện của , tội gì vất vả như ? Tìm t.ử tế mà gả mới là đắn. Cậu xem Vương tổng của chúng đây , thích nhất là kiểu như ...”
Hắn nháy mắt với một gã đàn ông trung niên bụng phệ, ánh mắt đục ngầu bên cạnh.
Tên Vương tổng lập tức sáp gần, bàn tay bóng nhẫy định đặt lên vai .
“Em Giang đúng ? Làm ở cái công ty nhỏ đó thiệt thòi cho em quá! Đến công ty lễ tân, nắng tới mặt mưa tới đầu, lương lậu , dễ thương lượng...”
Dạ dày cuộn lên một trận buồn nôn khó tả.
lùi mạnh một bước, loạng choạng lao nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
những giọng chua ngoa vẫn xuyên qua khe cửa truyền rõ mồn một tai .
“Giả vờ thanh cao cái gì!”
“Năm xưa bé ba , giờ giả trinh tiết liệt nữ ? Vương tổng để mắt đến là phúc phận của đấy! Lớp trưởng, ngày xưa đúng là mù mới theo đuổi !”
“Chuẩn! Loại giày rách ai mà thèm chứ?”
Đám đông ồ lên.
nên phản kháng, nhưng vẫn đủ dũng khí...
Điện thoại! cần Tiểu Ngọc!
sờ túi, phát hiện điện thoại bỏ quên ở bên ngoài.
Tim thót , chìm xuống đáy vực.
Vì quá vội, nhớ là còn kịp khóa màn hình.
Bọn họ sẽ thấy Tiểu Ngọc ư?
Sự lo lắng tột độ lấn át cả cảm giác ngột ngạt, dùng hết sức bình sinh dậy, mở cửa buồng vệ sinh lao ngoài.
Tiếng cợt trong phòng bao càng lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-that-nghiep-toi-co-duoc-mot-con-quai-thu-hua-nguyen/chuong-5.html.]
Điện thoại của đang lớp phó học tập cầm tay.
“Ha ha ha mau ! Trong điện thoại nó nuôi cái con gì đau đớn thế ? Game nuôi quái vật ? Lớn đầu còn chơi cái ? Có ấu trĩ cơ chứ!”
Trần Lỵ Lỵ the thé, ngón tay chọc lung tung màn hình, cố gắng thao tác Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc như chọc đau, giận dữ vung vẩy bàn tay nhỏ, trốn trong góc chịu nhúc nhích.
“Ái chà, con quái vật còn mặc quần yếm cơ đấy? Trông bẩn bẩn mà cũng buồn phết!”
“Cho tao chơi tí! Cạo lông nó ?”
gào lên lao tới, giọng lạc cả .
“Trả đây!”
hung hăng húc văng chắn mặt, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay lớp phó học tập.
Màn hình đang nhấp nháy cảnh báo đỏ tới chói mắt.
“Cảnh báo! Có kẻ xâm nhập lạ mặt đột nhập gia viên!”
Trong màn hình, ngôi nhà của Tiểu Ngọc trở thành một đống hỗn độn.
Mấy cái bóng pixel méo mó mờ ảo đang điên cuồng đập phá bên trong.
Tiểu Ngọc dồn góc tường, một cái bóng hung hăng xé rách dây quần yếm của nó, một cái bóng khác giáng nắm đ.ấ.m thùm thụp lên nó.
Tiểu Ngọc chỉ ôm đầu trong vô vọng, phát tiếng kêu bi thương đầy sợ hãi, chẳng chút dũng khí phản kháng nào.
Nó cũng giống như , co rúm để trốn tránh tổn thương.
Hai mắt đỏ ngầu lên, kìm mà gầm lên giận dữ.
“Mày phản kháng , phản kháng !”
“Ngao... ô ô...”
【 Tiểu Ngọc cực độ sợ hãi, thể phản kháng. 】
【 Nó cần dũng khí của bạn. 】
Tim như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức thở nổi.
Một luồng sức mạnh từng bùng nổ từ sâu trong cột sống .
“Các ...”
, mắt trừng trừng những gương mặt đang ngỡ ngàng trong phòng bao, giọng bình tĩnh đến lạ thường.
“Những lời , bao gồm cả những tin đồn bịa đặt trong trường , cùng với những đoạn ghi âm cắt ghép ác ý, và cả những tấm ảnh photoshop... trong điện thoại , đều lưu.”
Sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm cả phòng bao.
Lớp phó học tập còn kiêu ngạo hống hách, hiện tại tái cả mặt mày.
Nụ của lớp trưởng cũng cứng đờ mặt.
“Không các tại đuổi việc ?”
giơ điện thoại lên, ngón tay ấn mở một thư mục mã hóa.
Đều là những bằng chứng chuẩn từ một năm nhưng cứ chần chừ mãi dám công khai.
Bên trong dày đặc các file ghi âm, ảnh chụp màn hình đoạn chat, thậm chí cả mấy tấm ảnh ghép thô tục.
“Vì chịu phối hợp với lớp trưởng giả sổ sách, liền liên kết với các khắp nơi tung tin đồn nhảm, ép chủ động xin nghỉ, những thứ đủ rõ ràng ?”
Ánh mắt quét qua khuôn mặt kinh hoàng của , bấm gọi 110.
“ báo cảnh sát, tại khách sạn XX phòng XX, vu khống, nh.ụ.c m.ạ và quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c trong thời gian dài, đầy đủ chuỗi bằng chứng.”
Cúp điện thoại, mặc kệ đám hỗn loạn lưng, bước khỏi phòng bao, khóa cửa từ bên ngoài.
gào lên với con quái vật nhỏ đang run lẩy bẩy.
“Tiểu Ngọc! Đứng dậy! Đánh cho tao!!”