Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SAU KHI TA NẠP THIẾP CHO PHU QUÂN - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 07:42:29
Lượt xem: 309

1

 

"Sinh một đứa thưởng mười vạn lượng, sinh hai đứa thưởng hai mươi vạn lượng." 

 

Bà mẫu ta vung tay hào sảng mà nói.

 

"Không phải do ta sinh thì được không?"

 

"Được, chỉ cần sinh ra là huyết mạch của con trai ta."

 

Ta mừng đến phát điên, lập tức triệu tập ba vị tiểu thiếp đến họp bàn.

 

Ba nàng ấy hôm qua vì tranh sủng mà đánh nhau một trận, trên mặt toàn là vết cào m.á.u me, cuối cùng cũng phải nhờ ta dùng võ lực mới dẹp yên được cuộc hỗn chiến ấy.

 

Ba người nhìn nhau không thuận mắt, trông là biết lại sắp cãi lộn tiếp. Ta đập bàn một cái:

 

"Chưa được sủng ái gì cả, ba người các ngươi tranh cái gì hả?"

 

Dư di nương thở dài:

 

"Hai tháng nay, ngày nào ta cũng làm thơ đối chữ trong vườn, dốc hết toàn lực, đại nhân vẫn chưa từng liếc nhìn ta lấy một cái."

 

Lan di nương vuốt lại lọn tóc mai rủ xuống bên má:

 

"Hôm trước ta múa một bài cho đại nhân xem, múa đến trẹo cả eo, đại nhân cũng chẳng thèm đỡ ta một cái."

 

"Mỗi tối ta đều đàn hát trong viện, đại nhân cũng chẳng buồn bước qua. Mấy hôm nay thời tiết lạnh đột ngột..." 

 

Mạnh di nương ho khan mấy tiếng, giọng nói vốn líu lo như oanh ca giờ đã khàn đặc.

 

“Giờ hát cũng không nổi nữa rồi…"

 

Dư di nương giỏi thơ phú, ta giỏi võ nghệ, Mạnh di nương biết ca, Lan di nương khéo múa.

 

Ta nhìn ba mỹ nhân yêu kiều trước mặt mà ngửa mặt than trời, Tiêu Lẫm, chàng đúng là phung phí của trời mà…O mai d.a.o Muoi

 

Dư di nương khàn giọng khoát tay:

 

"Ta coi như buông bỏ rồi."

 

Mạnh di nương cũng khàn khàn tiếp lời:

 

"Ta cũng chẳng hơi đâu mà rống lên nữa."

 

Lan di nương thì hạ giọng hỏi:

 

"Hay là… đại nhân trong lòng đã có người rồi? Không thì sao lại lạnh nhạt với chúng ta đến vậy?"

 

Ta lắc đầu:

 

"Không phải."

 

Ba người nghe vậy thì đồng loạt quay đầu nhìn ta.

 

Ta rút cây trâm bạc từ đầu xuống, nhẹ nhàng bẻ cong nó một cái, cây trâm liền cong lại.

 

"Đại nhân ấy." 

 

Ta ho khẽ một tiếng rồi nói.

 

"Giống như cây trâm bạc này vậy. Bốn người chúng ta phải đồng lòng một mối, cùng nhau bẻ thẳng cây trâm này lại."

 

Ba vị tiểu thiếp nhìn cây trâm trong tay ta với vẻ mặt ngơ ngác đầy nghi hoặc.

 

Bí mật của Tiêu Lẫm ta không tiện nói ra, đành cắm lại cây trâm đã bẻ thẳng vào tóc:

 

"Nói tóm lại, ai có thể sinh được con cho đại nhân, sinh một đứa, ta thưởng riêng một vạn lượng bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ta-nap-thiep-cho-phu-quan/1.html.]

 

Còn chín vạn lượng kia… coi như phí lao động của ta.

 

Ba vị tiểu thiếp nghe vậy, mắt lập tức sáng rực.

 

Dư di nương: "Ta về phòng viết thơ đây!"

 

Lan di nương: "Ta đi giãn gân, luyện lại thân thể!"

 

Mạnh di nương: "Ta uống thêm ít nước bồ công anh!"

 

2

 

Ta tên là Diệp Kiều, là thiên kim tiểu thư của tướng quân phủ. 

 

Từ sau khi phụ thân ta tử trận nơi sa trường, tướng quân phủ cũng theo đó mà ngày một sa sút, từng ngày từng ngày một lụi tàn.

 

Phu quân ta, Tiêu Lẫm, thì lại hoàn toàn khác. Mẫu thân chàng là Trưởng công chúa, là ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra với đương kim Hoàng thượng. Vì sinh phụ không rõ là ai, nên khi chào đời, chàng được ban cho họ hoàng thất – “Tiêu”. 

 

Trong người chàng chảy dòng m.á.u hoàng tộc, thân phận tôn quý, không hề thua kém bất kỳ một vị hoàng tử nào.

 

Xuất thân hiển hách đã đành, điều đáng nói là người này lại tài mạo song toàn. 

 

Năm mười bảy tuổi chàng đỗ trạng nguyên, từ đó một đường thăng tiến, đến khi chưa đầy ba mươi đã ngồi vững vị trí Thủ phụ, quyền khuynh triều dã. 

 

Chàng là công tử phong tư tuấn dật, là mỹ nam tử dung mạo thanh tú khiến bao tiểu thư quyền quý trong kinh thành ngày đêm mộng tưởng.

 

Còn ta và chàng, thân phận khác biệt như mây với bùn. Về phần vì sao chàng lại cưới ta, có lẽ là vì ta lỡ… phát hiện ra bí mật của chàng.

 

3

 

Hôm đó là yến tiệc trong cung, ta vừa đi xong tiện phòng, đang chuẩn bị quay về thì đột nhiên đụng phải một người.

 

Cú va mạnh khiến ta lùi lại mấy bước, ngay lúc ấy, một cánh tay từ phía sau vòng qua, ôm ta vào lòng.

 

Người ấy trên người thoang thoảng mùi trầm hương. Giây tiếp theo, bàn tay hắn bịt chặt miệng ta, hạ giọng hỏi:

 

"Ngươi thấy gì rồi?"

 

Ta vốn định trở tay khóa c.h.ặ.t t.a.y hắn, bắt lấy tại chỗ, nhưng đúng lúc đó lại nhận ra, giọng nói này, là Tiêu Lẫm.O mai d.a.o Muoi

 

Đương kim Thủ phụ đại nhân mà ta dám đánh thì có mười cái mạng cũng không đền nổi.

 

Ta lập tức lắc đầu:

 

"Ta chẳng thấy gì cả."

 

Ta mắc chứng quáng gà nặng, trời vừa tối là coi như mù nửa con mắt, chỉ có thể dựa vào âm thanh để nhận người.

 

Nghe hắn nói vậy, ta mới chợt nhớ lại, khi nãy đúng là có tiếng sột soạt rất khẽ ở phía sau hắn.

 

Ồ hô... Đường đường là Thủ phụ đại nhân, chẳng lẽ đang làm chuyện gì không thể để người ta biết sao?

 

4

 

Ngày hôm sau, tướng quân phủ ta liền nhận được thánh chỉ ban hôn, ta được Hoàng thượng chỉ hôn cho Tiêu Lẫm.

 

Chiếu chỉ này lập tức chấn động khắp kinh thành, tất thảy những tiểu thư khuê các trong kinh nhìn thấy ta, đôi mắt đỏ như mắt thỏ.

 

Một thiên kim tiểu thư xuất thân từ phủ tướng quân đã suy bại như ta, vậy mà lại có thể gả cho Tiêu Lẫm, ai ai cũng cảm thấy khó tin, mà chính bản thân ta cũng không sao lý giải nổi.

 

Gần đây, cuối cùng ta cũng đã nghĩ thông rồi.

 

Đêm đó, chắc là ta đã vô tình bắt gặp bí mật của Tiêu Lẫm, dù thật ra… ta thực sự chẳng nhìn thấy gì cả.

 

Mà ta cũng đoán được đại khái bí mật ấy là gì, có lẽ chính là việc chàng có sở thích “long dương chi phích” kia thôi.

 

Loading...