14
Sau ngày hôm đó, không còn tin tức gì về Tô Thành nữa.
Hai năm nữa trôi qua, khi ngày c.h.ế.t của tôi ở kiếp trước đang đến gần, vị thám tử đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn.
Chu Thần đã trở lại.
Cậu ta đến đây để dự họp lớp.
Một ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh, người tiêu tiền rất hoang phí và có giá trị tài sản ròng hơn 100 triệu đô la.
Cậu ta xuất hiện hoành tráng hệt như kiếp trước, ngay cả chiếc xe mà Tô Thành làm việc mười năm cũng không đủ tiền mua cũng giống hệt như kiếp trước.
Nhưng cũng khác với kiếp trước.
Tôi đã tố cáo cậu ta.
Chu Thần không thích việc trở thành tâm điểm chú ý lâu.
Thậm chí không đủ thời gian cho một bữa ăn.
Trong tiếng reo hò của các bạn cùng lớp, cảnh sát từ trên trời đáp xuống.
"Cảnh sát nghi ngờ anh có liên quan đến một tội phạm xuyên quốc gia. Hãy đi cùng chúng tôi."
Chu Thần sắc mặt tái nhợt như tro tàn, đeo một đôi vòng tay bằng bạc.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tin tức này nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
Một tháng sau, tin nóng hổi được đưa ra rằng cảnh sát đã phá được một vụ lừa đảo và buôn người xuyên quốc gia lớn.
Trường hợp này đã được thảo luận rất nhiều. Thủ phạm chính đã nhập tịch nước ngoài và được dẫn độ về nước để xét xử.
Trong đoạn video tin tức, khuôn mặt của Chu Thần xuất hiện giữa những kẻ đồng lõa.
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Tô Thành cũng lọt vào hàng ngũ nghi phạm.
Tôi không cố ngăn cản bà ấy, và mẹ tôi cũng đã xem tin tức.
Nỗi lo lắng của tôi dành cho Tô Thành bao năm qua cuối cùng cũng tan biến.
"Dương Dương, con có cho rằng là do
Mẹ không biết dạy con nên Tô Thành mới hư hỏng không ?"
Mẹ luôn cảm thấy lỗi là ở mình, là do mình đã không giáo dục Tô Thành tốt nên mới dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-song-lai-toi-khong-ngan-can-em-gai-bo-hoc-nua/chuong-12.html.]
Nhưng tôi biết rằng dù tôi có sử dụng loại nước hay phân bón nào thì hạt anh túc cũng không thể tạo ra hoa hồng và cỏ đuôi cáo cũng không thể tạo ra bông lúa mì.
Mặc dù đã từ bỏ Tô Thành nhưng mẹ vẫn rất buồn.
Bà nhốt mình trong phòng và không ra ngoài suốt một ngày.
Tôi dặn con gái: "Bà nội chưa ăn gì cả ngày rồi, con đến an ủi bà nhé".
Con gái tôi ba tuổi và cháu gõ cửa bằng giọng trẻ con.
"Bà ơi, bé gọi bà xuống ăn tối nhé!"
mẹ không thể chịu nổi việc để cháu phải đợi lâu nên đã nhanh chóng mở cửa.
"Bà ơi, cháu muốn ăn!"
"Được."
“Em bé muốn bà ăn cùng."
"Được, được."
Mẹ đồng ý nhiều lần.
Sau bữa tối, con tôi có vẻ nghiêm túc.
"Một đứa trẻ không ăn đúng giờ là một đứa trẻ hư."
Cô bé chỉ vào mình, rồi vào tôi, rồi vào mẹ tôi bằng bàn tay nhỏ bé của mình.
"Chúng ta đều ăn uống đầy đủ, nên em bé là đứa trẻ ngoan, mẹ là đứa trẻ ngoan, và bà cũng là đứa trẻ ngoan!"
Cô con gái ôm chặt cổ bà, đôi mắt to lấp lánh.
"Bà ơi, từ giờ trở đi bà phải ăn uống đầy đủ và làm một đứa trẻ ngoan nhé!"
"Bà ơi, từ nay hãy làm một đứa trẻ ngoan nhé."
Nước mắt mẹ tôi trào ra, bà ôm chặt lấy con gái, khóc không thành tiếng.
Vài tháng sau, vụ án lừa đảo và buôn người xuyên quốc gia lớn này đã được giải quyết.
Kẻ phạm tội chính bị kết án tử hình, trong khi Chu Thần, kẻ cầm đầu đồng phạm, bị kết án tù chung thân.
Tô Thành bị kết án mười năm tù.
Mười năm tù.
Đây chính là con đường cô ta đã chọn cho mình.