==============================
Bớt nói nhảm đi, giao khối dinh dưỡng ra đây!
Minh Hữu cười rồi cho nó ăn.
Mèo mun lớn híp mắt, tê liệt thành một tấm thảm mèo.
Hương vị này… hương vị này… So với sự sung sướng ở cơ thể trước đó, lần này đổi thành thỏa mãn trên tinh thần. Tinh thần lực gần như khô cạn, cuối cùng cũng được rót vào một dòng nước ấm có nhiệt độ hơi cao, nhưng không đến mức quá nóng. Hơi nước bị bốc hơi làm cho người ta buồn ngủ, vô cùng thỏa mãn.
“Ngao ô” Mèo mun lớn không tự giác cuộn tròn thân thể, hướng cái bụng rụng lông hơn phân nửa lên trên.
Hai cái chân sau của hắn đạp thẳng, móng vuốt trên hai chân trước co quắp lại, lưng cọ tới cọ lui trên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gru gru, uốn qua uốn lại như một con sâu mèo khổng lồ.
Minh Hữu kiềm chế.
Kiềm chế...
Kiềm… Nhịn không nổi nữa. Cậu đột nhiên nhào tới, ôm lấy cơ thể của mèo mun lớn, chôn đầu trên cái bụng thưa thớt lông của mèo ta.
“Ngao ngao ngao ngao!” Cảm xúc không có lông mèo ngăn trở làm cho mèo mun lớn kinh sợ, thiếu chút nữa đã dùng một cái tát chụp bay Minh Hữu.
Móng vuốt của hắn khua được một nửa, thì vội vàng dừng lại, bằng không lấy sức lực của hắn, Minh Hữu nửa cái đầu cũng không còn.
“Ngao ngao ngao ngao ngao!” Ngươi làm gì! Đứng lên! Thiệt là ăn vạ mà! Ta thiếu nữa vỗ c.h.ế.t ngươi rồi!
Mèo mun lớn đẩy Minh Hữu ra, móng vuốt mèo khoát lên trên vai Minh Hữu, điên cuồng rít gào về phía Minh Hữu, miệng mèo to lớn, cắn một ngụm cũng có thể làm rớt đầu Minh Hữu, nước miếng văng lên mặt cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-phat-song-truc-tiep-nuoi-nhai-con-toi-tro-thanh-tinh-te-de-nhat-phu-hao/chuong-9.html.]
Minh Hữu lau đi một ít nước miếng mèo trên mặt, hai tay gác lên trên đầu gối, ngoan ngoãn quỳ gối: “Thật xin lỗi, tôi liều lĩnh quá.”
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu không phải mèo mun lớn tính tình tốt, thì mình đã c.h.ế.t rồi. Tuy rằng c.h.ế.t trên bụng mèo, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng còn sống vẫn tốt hơn. Còn sống mới có thể liên tục không ngừng mà hít mèo.
Song mèo mun lớn quả nhiên bà nội nó dịu dàng. Còn hơn việc bụng của chính mình bị cậu khinh nhờn, mèo mun lớn hiển nhiên càng để ý đến chuyện cậu “ăn vạ” thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. Minh Hữu nhìn mèo mun lớn, bên trong đôi mắt hạnh to như chứa đựng cả ngân hà.
Tục xưng là, mắt long lanh
Mèo mun lớn bị ánh mắt yêu thích không thèm che dấu của Minh Hữu dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, lông trên đuôi một cọng lại một cọng dựng thẳng lên.
Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Ánh mắt này là sao? Sao lại làm người ta thấy sởn cả da gà? Cậu ta thật sự là gián điệp ư? Gián điệp sẽ cố ý làm ra hành vi khiến người khác chú ý như vậy sao? Hay, cậu ta chỉ đơn thuần là đầu óc có bệnh?
Không không không không, không thể phỏng đoán người khác một cách ác ý như vậy được. Chỉ số thông minh của thiếu niên này chắc chắn không có vấn đề, phỏng chừng tinh thần có chút khác thường.
Một người bình thường, sao có thể đối với mãnh thú xa lạ mà giao phó toàn bộ tín nhiệm, ôm ôm ấp ấp, còn chôn mặt, chôn mặt trên cái bụng của hắn! Đối với một mãnh thú xa lạ mà làm chuyện phá vỡ liêm sỉ như vậy! Không phải tinh thần khác thường thì là cái quái gì!
Mèo mun lớn cho rằng chính mình đã tìm ra chân tướng.
Hắn bèn lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.
Đừng nói là, người này...thật ra chẳng hề cảm thấy hứng thú với gen của hắn, mà là thèm thuồng cơ thể hắn? Hắn quả thật có biết, có loại biến thái không thích người, nhưng lại thích XXOO với động vật...
Mèo lớn càng nghĩ càng sởn tóc gáy, lông toàn thân đều xù lên. Hai cái chân sau của hắn kẹp chặt lại, khàn giọng gào to lộ vẻ uy h.i.ế.p với Minh Hữu.
Minh Hữu chỉ nghĩ mèo mun lớn còn tức giận vì bị cậu vùi vào bụng, cậu lập tức lấy ra khối dinh dưỡng màu lam: “Vẫn còn năm khối, không ăn à?”
Mặt mèo mun lớn cứng đờ.
==============================