Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con, Tôi Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-04 13:32:16
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

================================

Minh Hữu đáng thương, nhỏ yếu, mang theo một ít nét bầu bĩnh của trẻ con cùng với một nhúm tóc ngốc vểnh loạn, run lẩy bẩy lui vào góc tường.

Ở trước mặt cậu, có một con mèo đen lớn đang ngồi chồm hổm một cách khí phách, hai cái chân trước phủ lên trên vai cậu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, khóa cậu giữa đám lông nhung xù mềm mại mà ôm ấp.

Mèo lớn vỗ vào vách tường! Tỏ ra siêu hung dữ!

“Đại Hắc à, khối dinh dưỡng này có đủ loại, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn mười khối, ăn nhiều hơn lại làm lãng phí dinh dưỡng.” Minh Hữu ngó thấy răng nanh sắc bén của mèo mun lớn, tuy có phần kinh hãi, nhưng cậu vẫn giữ vững nguyên tắc: "Hiện tại ở thế giới này tôi vẫn chưa tìm được vật phẩm thay thế làm nguyên liệu để chế tạo khối dinh dưỡng, chúng ta phải ăn uống tiết kiệm một chút.”

“Cậu xem, bộ lông của cậu trông ảm đạm như vậy, lại còn gầy như que củi, vừa nhìn đã biết là dinh dưỡng không tốt, khối dinh dưỡng màu đỏ trước mắt chính là vật phẩm dinh dưỡng tốt nhất trong tay chúng ta, không thể lãng phí.”

“Bây giờ tôi đi hầm đá ngầm xem làm sao để rã đông thịt, cho cậu ăn một bữa phong phú, được không?”

Minh Hữu cố lấy can đảm, nâng đầu mèo mun lớn lên, nhẹ nhàng mà khuyên bảo.

Trong đôi mắt của mèo mun lớn hiện lên một tia hoang mang, có chút hoài nghi “mèo” sinh.

Hình thể của ta không đủ lớn sao? Răng nanh và móng vuốt của ta không đủ sắc bén sao? Mới nãy ngươi còn run lẩy bẩy thành một cục, sao bây giờ lại có gan vùng lên thế?

Quả nhiên ngươi còn đặt biệt danh cho ta? Lại còn ôm đầu của ta? Răng nanh của ta gần đụng vào n.g.ự.c của ngươi rồi!

May mà đây là một nam nhân, không thì lúc ta hé miệng, chẳng phải đã xảy ra một sự cố bi thảm rồi sao?

Mèo mun lớn ghét bỏ đẩy Minh Hữu ra, móng vuốt chỉ về phía cầu thang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/sau-khi-phat-song-truc-tiep-nuoi-nhai-con-toi-tro-thanh-tinh-te-de-nhat-phu-hao/chuong-4.html.]

Minh Hữu nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, lắc lắc phủi đi lông mèo trên người, đầu tóc vốn đã rối lại càng vểnh hơn.

Mèo mun lớn trông thấy mà ngứa miệng, rất muốn giúp Minh Hữu l.i.ế.m tóc cho bớt loạn.

Hừ! Ở nơi này đợi một năm, thỉnh thoảng lại mất đi lý trí mà hoàn toàn hoá thú, chịu ảnh hưởng của thú tính càng ngày càng nghiêm trọng. Mèo mun lớn khó chịu mà suy nghĩ, đi về phía cầu thang.

Hắn đi được vài bước, nhìn thấy Minh Hữu còn đứng ngốc tại chỗ, quay đầu lại khó chịu gào: “Ngao!” Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!

Tuy rằng Minh Hữu nghe không hiểu tiếng kêu của mèo mun lớn, thế nhưng lại hiểu rất rõ động tác với vẻ mặt của mèo ta, cậu vội chạy hai bước nhỏ, đi tới bên cạnh mèo mun lớn, cùng bước xuống cầu thang.

Tòa nhà nhỏ chỉ có ba tầng, cộng thêm hầm đá ngầm tổng cộng bốn tầng, không xây thêm thang máy, cầu thang rất rộng, một người như Minh Hữu đi song song với một con mèo đen lớn, cũng không cần chen lấn.

Minh Hữu lặng lẽ nghiêng đầu, xem xét cái chân bị thương buông thõng của mèo mun lớn.

Ở [ Thế giới tinh linh ] đã hình thành “bệnh nghề nghiệp”, làm cho Minh Hữu khi thấy linh thú có trạng thái không tốt, thì theo phản xạ có điều kiện mà suy xét phương án trị liệu trong đầu.

Mèo mun lớn dừng lại bước chân, nghiêng đầu trừng mắt tức giận: “Ngao!” Nhìn cái gì mà nhìn! Chân ta gãy thì làm sao! Không cho nhìn!

“Đại Hắc, đợi lát nữa cậu ăn no, cho tôi nhìn chân của cậu được không?” Minh Hữu nhỏ giọng đề nghị: “Tôi giúp cậu xử lý một chút.”

Mèo mun lớn “Xoạt” một cái quay đầu lại, đi nhanh xuống cầu thang, không thèm nhìn Minh Hữu nữa.

Xử lý cái rắm! Nếu có thể chữa trị, thì ta còn có thể mang theo vết thương này tròn một năm ư? Bây giờ ta chính là người què, thì sao? Ta vẫn có thể chỉ dùng một cái tát mà vỗ c.h.ế.t ngươi như cũ!

================================

Loading...