Dù sao thì bộ phim truyền hình này, tập đoàn chúng tôi là nhà đầu tư lớn nhất.
Triệu Vũ Điềm càng kích động hơn: “Anh Tụng, chị Sênh… Sao hai người lại đến đây?”
Cô ta gọi tên tôi, nhưng đôi mắt to tròn lại dán chặt vào người Lâm Tụng.
Chậc, không có mờ ám gì mới lạ.
Chưa kịp nghĩ ra kế sách gì, Triệu Vũ Điềm đã chủ động mang đến vài ly cà phê nóng.
“Đây là em vừa chạy đi mua, hai người nếm thử đi, cà phê ở đây ngon lắm.”
Cô ta đưa cho Lâm Tụng trước tiên.
Lâm Tụng lại tỏ vẻ người lạ chớ lại gần, lạnh lùng nói: “Tôi có tay.”
Triệu Vũ Điềm đứng hình.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Chậc, thằng ch.ó này cũng giỏi giả vờ đấy.
Để xem anh giả vờ được bao lâu trước mặt bạch nguyệt quang!
Tôi đang nghĩ ngợi, Triệu Vũ Điềm lại đột nhiên chuyển ly cà phê sang cho tôi.
Tôi đưa tay ra nhận.
Nhưng chưa kịp cầm chắc ly, Triệu Vũ Điềm đã bất ngờ xoay cổ tay.
Cả một ly cà phê nóng hổi đổ lên mu bàn tay cô ta.
Hay thật, tôi còn chưa nghĩ ra cách nào, cô ta lại phối hợp với tôi đến vậy sao?
Cùng với tiếng kêu đau của Triệu Vũ Điềm, Lâm Tụng vốn đang ngồi bỗng đứng bật dậy, bước nhanh tới.
Mắt tôi sáng lên.
Quả nhiên, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa rồi–
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Tụng lại bước đến trước mặt tôi, nâng tay tôi lên.
Vừa rồi cà phê đổ ra, tôi cũng bị b.ắ.n trúng một ít.
Hắn cúi đầu thổi thổi tay tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua vùng da ửng đỏ của tôi.
“Đau không?”
Tôi ngẩn người, buột miệng nói: “Không đau, là bạch nguyệt quang của anh bị bỏng kìa.”
Triệu Vũ Điềm đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe:
“Chị Sênh, chị… chị nói linh tinh gì vậy?
Em vất vả tự mình phấn đấu, chị nói em là bạch nguyệt quang của anh Tụng, chị bảo người khác suy đoán về em thế nào?”
Lâm Tụng phóng một ánh mắt lạnh như băng qua:
“Cô tự mình phấn đấu? Cà phê người khác mua, cô bưng đến nói là cô đi mua?
Đó là cách phấn đấu của cô à?”
Mặt Triệu Vũ Điềm trắng bệch.
“Còn nữa – tay vợ tôi chăm sóc thế nào cô biết không?
Cô ấy bị bỏng một giọt thôi cũng đủ để cô đền đến phá sản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-oan-gia-mat-tri-nho-bi-toi-nhat-ve-lam-chong/chuong-6.html.]
Triệu Vũ Điềm hoàn toàn ngơ ngác.
“Vợ… vợ?”
Tôi cũng ngơ ngác.
Thằng cha này rốt cuộc có thích Triệu Vũ Điềm không, đến nước này rồi mà còn nhịn được, đúng là tra nam mà?!
Để tránh Lâm Tụng nói ra thêm những điều không nên nói, tôi định kéo hắn đi trước.
Vừa quay người.
Một bóng người cao lớn đột nhiên từ trong đám diễn viên quần chúng lao ra:
“Con bitch này, lại dám làm bỏng Điềm Điềm nhà tao…”
Con d.a.o đạo cụ trên tay đối phương đ.â.m về phía tôi.
Khi tôi kịp phản ứng, tôi đã được Lâm Tụng ôm chặt vào lòng bảo vệ.
Lưỡi d.a.o rạch một đường sâu trên cánh tay hắn–
9
Thái tử gia nhà họ Lâm bị thương, cả đoàn phim sợ mất mật.
May mà Lâm Tụng chỉ bị rạch một đường ở cánh tay, vết thương không sâu.
Kẻ cầm d.a.o là fan cuồng cực đoan của Triệu Vũ Điềm, trà trộn trong đám diễn viên quần chúng, vốn định làm chuyện bất lợi với cô ta.
Cũng coi như là trong rủi có may, cứu cô ta một mạng.
Chúng tôi không về vội, mà thuê một phòng ở khách sạn của đoàn phim.
Lúc bác sĩ băng bó vết thương cho Lâm Tụng, hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, một mực yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho tôi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Ngồi yên, đừng có động đậy! Không cần tay nữa à?”
Lâm Tụng cười toe toét, tay kia dang ra về phía tôi: “Tay nói muốn vợ ôm.”
Vừa rồi còn lạnh lùng như vậy, giờ lại bắt đầu ra dáng cún con rồi.
Ánh mắt tôi chuyển sang cánh tay đầy m.á.u của hắn, hốc mắt không hiểu sao lại cay cay.
Vừa cay, giọng điệu lại càng cố tỏ ra hung dữ hơn:
“Anh đỡ d.a.o cho tôi làm gì, anh ngốc à, lỡ đ.â.m vào chỗ khác thì sao–”
“Em là vợ anh.”
“Nếu tôi không phải thì sao?”
Lâm Tụng đột nhiên im lặng.
Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không dám nhìn vào mắt hắn nữa, lấy cớ công việc rồi bỏ đi.
Cú đỡ d.a.o bất ngờ này của Lâm Tụng đã làm đảo lộn hoàn toàn kế hoạch ban đầu của tôi.
Tôi cảm thấy mình cần bình tĩnh vài ngày.
Tôi bảo trợ lý tạm thời đưa Lâm Tụng đến biệt thự ở ngoại ô, tìm hai người giúp việc chăm sóc hắn.