Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Nhân Vật Phản Diện Đã Chìm Đắm Trong Kịch Bản - Chương 14: Bình tĩnh nào!
Cập nhật lúc: 2025-04-08 15:20:48
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Cẩn nghe thấy lời của Chử Thừa Diệp, cứ ngỡ hắn đang nói mình, đầu càng cúi thấp hơn.
Nàng liếc mắt qua thấy Khúc Uyển Tâm vẫn đứng thẳng tắp nơi đó.
Khúc Uyển Tâm vốn là người mang ánh sáng hào quang của nữ chính xuyên không, thiết lập nhân vật từ đầu đã là không quen các quy củ của thời đại này, không hành lễ cũng chẳng biết cúi đầu. Chính những hành vi khác người ấy lại khiến đám nam nhân trong truyện đều điên đảo vì nàng ta.
Còn Trình Cẩn lại khác. Nàng biết rõ bản thân chỉ là một pháo hôi trong thế giới này, sống hay c.h.ế.t cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tiến trình cốt truyện, nên nàng chỉ muốn được sống tiếp.
Đã là một kẻ không quan trọng, vậy cớ sao lại phải chết?
Chính vì thế, nàng không dám lộ mặt, cho dù bản thân cũng không quen hành lễ, cũng chẳng nói được những lời tâng bốc giả tạo.
Hoàng đế tức giận, theo lý phải quỳ, nhưng Khúc Uyển Tâm lại đứng thẳng người, ánh mắt không hề d.a.o động nhìn thẳng Chử Thừa Diệp, miệng thì nói lời cầu xin cho Trình Cẩn.
“Hoàng thượng đừng trách Vinh quý phi nữa.”
Trong lòng nàng ta còn thầm nghĩ: Vị hoàng đế này tuy c.h.ế.t sớm nhưng đúng là có nhan sắc.
Khúc Uyển Tâm nghiêng đầu nhìn Chử Thừa Diệp, trong mắt đầy vẻ ngây thơ trong sáng.
"Người đúng là khác với người thường, kẻ ác độc kia hại người mà người còn cầu xin cho nàng ta, quả là đại độ bao dung."
Trình Cẩn len lén liếc nhìn, thấy ánh mắt Chử Thừa Diệp cũng dừng lại nơi Khúc Uyển Tâm, nàng không nhịn được mà thầm rủa theo đúng giọng điệu trong sách:
[Cái gì vậy? Hai người các ngươi liếc mắt đưa tình thì cũng đừng làm ở trước mặt ta chứ.]
[Quả nhiên vẫn không tránh khỏi câu nói kia: “Người đúng là khác với người thường.” Tối nay ngươi lại được nghe nàng ta trò chuyện, ngâm thơ vài bài, thể nào cũng thấy nàng ta càng thêm đặc biệt. Dù sao thì tinh hoa năm nghìn năm văn hóa Trung Hoa cũng đâu phải lời nói suông.]
“Trẫm đang hỏi ngươi, vì sao không hành lễ, không quỳ?”
Chử Thừa Diệp chắp tay sau lưng, đứng giữa tẩm điện, thân là thiên tử, không giận mà vẫn uy nghiêm.
Hắn biết không thể moi được lời nào từ miệng Trình Cẩn, cũng lười nhìn Khúc Uyển Tâm làm bộ làm tịch nữa.
Khúc Uyển Tâm ngạc nhiên chỉ vào bản thân: “Ta? Ta đâu có làm gì? Vì sao lại phải quỳ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Chử Thừa Diệp không đổi, nhưng hai tiểu thái giám phía sau lại nhanh nhẹn đè Khúc Uyển Tâm quỳ xuống đất.
“Một lời ‘vì sao phải quỳ’, nô tài sợ là người đã sống hồ đồ trong cung rồi. Hoàng thượng là thiên tử, trong Nam Tề này, trừ Thái hậu ra thì tất thảy mọi người khi gặp Hoàng thượng đều phải quỳ lạy.”
Tình huống phát triển khác với tưởng tượng, Trình Cẩn ngẩng đầu nhìn Chử Thừa Diệp, vừa khéo bắt gặp ánh mắt hắn, khóe môi khẽ cong như muốn cười.
[Ta có nhìn nhầm không vậy? Bạo quân cười cái gì? Chẳng lẽ thật sự thấy cách nghĩ của Khúc Uyển Tâm thú vị? Đúng là tổ hợp nhân vật chính có lối tư duy khác người thật.]
[Đã thế thì sau này hai người các ngươi có nhớ đến ta thì cũng đừng đổ lỗi lên đầu ta, ta còn chưa nói câu nào cả. Chỉ cầu mong bạo quân ngươi c.h.ế.t cũng đừng kéo ta chôn theo là được rồi.]
Lại là… chôn theo.
Sắc mặt Chử Thừa Diệp chợt tối sầm, ban đầu còn thấy so với Trình Cẩn thì Khúc Uyển Tâm không phải thú vị mà là ngu xuẩn vô lễ.
Giờ nhìn lại, gan của Trình Cẩn còn to hơn nhiều, suốt ngày trong đầu cứ nghĩ đến cách mình và nàng cùng chết.
Chử Thừa Diệp nhìn nàng, siết chặt nắm đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-nghe-thay-tieng-long-cua-ta-nhan-vat-phan-dien-da-chim-dam-trong-kich-ban/chuong-14-binh-tinh-nao.html.]
Khá lắm!
Rất tốt!
Ai ai cũng mong ngóng Ngũ Vương gia lật đổ hắn, ai ai cũng mong hắn chết.
Chử Thừa Diệp tức giận đến mức muốn lập tức đi c.h.é.m đầu Ngũ Vương gia cùng đám nịnh thần đứng đầu như Ngự sử đại phu treo ngoài thành.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ không có bằng chứng, nếu bắt người rồi g.i.ế.c sẽ khiến lòng dân hoảng loạn, hậu họa càng sâu. Huống hồ giờ hắn còn chưa xác định rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đang âm thầm cấu kết tạo phản.
Đúng như Trình Cẩn nói - phải bình tĩnh.
Chử Thừa Diệp hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Trình Cẩn và Khúc Uyển Tâm đang quỳ nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế.
“Quý nhân nói đúng, tội không đến mức đó. Vinh quý phi rộng lượng nhân hậu, ngươi phải cảm ơn nàng ấy mới phải.”
Trình Cẩn: “!!!”
[Tốt quá ha, đợi sẵn ở đây rồi chứ gì? Khen ta chỉ là cái cớ, kéo thù hằn về phía ta mới là thật.]
“Hoàng thượng quá lời rồi.” Trình Cẩn nghiến răng nghiến lợi mà mặt vẫn phải nở nụ cười: “Huệ Quý nhân tuổi còn nhỏ, mới vào cung không lâu, không hiểu quy củ cũng là chuyện thường tình.”
“Vậy thì cho Khúc thị ở lại trong cung hối lỗi, học cho thuộc quy củ nơi cung đình. Không có chỉ của trẫm, không được bước ra ngoài nửa bước.”
Lúc Khúc Uyển Tâm bị dẫn ngang qua, nàng ta còn hung hăng liếc Trình Cẩn một cái.
Xong rồi.
Trình Cẩn thấy Chử Thừa Diệp khẽ vung tay áo có ý muốn rời đi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
[Cuối cùng cũng tiễn được vị Diêm Vương này đi rồi. Một lát phải bảo Thúy Trúc mời hai vị thái y trẻ tuổi tuấn tú tới bắt mạch, lỡ đâu còn trẻ thế này mà bị doạ c.h.ế.t thì sao.]
Ngay khi chuẩn bị bước ra cửa, chân Chử Thừa Diệp khựng lại.
Mắng hắn là Diêm Vương?
Còn đòi tìm thái y “tuấn tú”?
Hắn bất ngờ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt ngỡ ngàng của Trình Cẩn, lúc này sắc mặt hắn mới dễ chịu hơn chút.
“Lát nữa trẫm phải đến Ngự thư phòng phê tấu chương, cung nữ mài mực bị bệnh nặng không dậy nổi. Không bằng Vinh quý phi đi cùng trẫm?”
“Hoàng thượng phê tấu chương, thần thiếp chỉ là nữ tử hậu cung, đi theo cũng không hợp lắm…”
[Á á á á á á á!]
[Trong cung này chỉ có mỗi ta có tay chắc?! Tên chó bạo quân này đúng là không chịu tha cho ta mà!]
“Trẫm bảo ngươi đi thì ngươi phải đi.”
Trình Cẩn không còn cách nào khác, đành thay y phục theo sau hắn đến Ngự thư phòng.
Khi thay quần áo, Thúy Trúc tỏ ra vô cùng vui mừng, trang sức quý giá, xiêm y lộng lẫy gì cũng không tiếc, đều mang ra mặc cho nàng.
“Thúy Trúc, ngươi đang định biến ta thành con công hoa lệ à?”