Chương 4
Anh thở phào, trông như thế cuối cùng điều:
“Ừ, . Chỗ để lo cho.”
Từ bệnh viện trở về, gửi Nữu Nữu ở nhà ba .
“Mẹ , mấy hôm nay xin trông Nữu Nữu giúp con.”
Mẹ với ánh mắt đầy lo lắng:
“Vi Vi, mặt con trông tái lắm. Chuyện chồng con… nếu cần ba giúp gì thì cứ .”
khẽ gật đầu, dám mắt .
Nếu bà những gì Trương Lập Hằng ở bệnh viện… bà sẽ nghĩ thế nào.
lập tức gọi cho luật sư.
Nghe xong bộ câu chuyện, luật sư ngay:
“Trước tiên tra rõ tài sản trong thời kỳ hôn nhân. Nhiều đàn ông khi ly hôn thường âm thầm chuyển tiền nơi khác.”
mở máy tính, đăng nhập tài khoản ngân hàng chung.
Thấy trong tài khoản chỉ còn hơn năm vạn… tim chìm hẳn xuống đáy.
Thu nhập của cả hai gần bốn mươi vạn một năm, trừ tiền nhà và chi tiêu, thì ít nhất cũng còn hai chục vạn mới đúng.
Tay run bần bật, lật lịch sử giao dịch…
Những khoản chuyển hai vạn, một vạn diễn liên tục suốt gần một năm qua.
Tổng cộng đúng hai chục vạn.
Thời điểm chuyển đều rơi đúng vài ngày khi nhận lương.
Thì từ lâu giấu tiền, an sớm ý định ly hôn.
Bảo mỗi đổi xe, du lịch, đều bảo tiền.
Hóa mà là chuyển hết .
nhớ mấy hôm cho Nữu Nữu trường mẫu giáo song ngữ, học phí quá cao, gánh nổi…
Giờ mới , hóa tất cả đều là dối trá.
cầm kê ngân hàng tìm ba .
Khi kể chuyện ở bệnh viện và việc giấu chuyển tiền …
Cả phòng khách im lặng như tờ.
Ba bật dậy, mặt đen :
“Nó dám ký từ bỏ cứu chữa hả, nó còn tưởng trong đó là con?!”
Mẹ ôm miệng, nước mắt rơi lã chã:
“Trời ơi… nó độc ác đến thế…”
“Con ly hôn.”
đặt bản dự thảo thỏa thuận lên bàn:
“Con thể sống thêm một ngày nào nữa với kiểu đàn ông .”
Mẹ lau nước mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y :
“Chỉ cần con quyết định… ba sẽ luôn ở bên con.”
…
“Vi Vi.”
Giọng khàn đặc đầy mệt mỏi:
“Anh đang ở Nhà tang lễ Vĩnh An, phòng 3. Em mau bảo nhà bên em đến , càng đông càng … còn thu chút tiền phúng điếu.”
đáp giọng lạnh như băng:
“Biết .”
Tắt máy, cho tờ đơn ly hôn túi:
“Con đến nhà tang lễ một chuyến.”
Tới nơi thì thấy phòng 3 nhỏ xíu và đơn sơ, vài vòng hoa cắm lẻ loi trong gian lạnh lẽo.
Trương Lập Hằng ngay cửa.
Thấy , lập tức hỏi:
“Bên em báo hết ? Có đông ?”
trả lời, chỉ im lặng thẳng .
Anh vẫn nhận điều bất , còn tiếp tục càu nhàu:
“Nhà cũng nổ , tối nay chỗ ngủ. Xong chuyện cả nhà chúng về nhà em ở tạm một thời gian.”
“Trương Lập Hằng, trong đầu giờ chỉ tiền thôi ?”
Anh cau , khó chịu như vạch trần:
“Em cái kiểu gì đấy?! Báo cáo t.a.i n.ạ.n rõ , là em khóa van ga mới nổ. Giờ nhà cháy hết , tổn thất lớn lắm đấy, giờ sửa sang cũng tốn ít nhất cũng mấy chục vạn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-chong-bi-thuong-nang-chong-toi-cau-xin-toi-bo-dieu-tri/chuong-4.html.]
mở túi, lấy tờ đơn ly hôn, đưa mặt :
“Ký .”
Anh sững .
Cúi đầu liếc qua nội dung… sắc mặt lập tức tái ngắt:
“Em điên ?! Bây giờ mà đòi ly hôn?!”
“. Chính là bây giờ.”
khoảnh khắc , cửa phòng tang lễ mở .
Ba bước .
Mẹ ôm một bó cúc trắng, ba đỡ bà .
Cả hai mặc đồ đen, gương mặt đau buồn và nghiêm trang.
Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ vì .
Bà là dễ mềm lòng.
Dù thiết với chồng , nhưng khi thấy bi kịch như … bà vẫn cảm thấy thương tiếc.
Trương Lập Hằng thấy bọn họ…
Cả như đông cứng .
Đôi mắt trợn to.
Mặt trắng bệt như tờ giấy.
Tờ đơn ly hôn rơi bịch xuống đất.
“Mẹ… …”
Anh lắp bắp, môi run rẩy như gặp ma:
“Sao ở đây? Không … Không lẽ … …”
.
Anh c.h.ế.t trân, ánh mắt luôn mặt dời từng chút một… đến chiếc hũ tro cốt đặt giữa linh đường.
Não bộ dường như tiếp nhận nổi sự thật mắt.
Cả linh đường chìm trong im lặng đáng sợ.
“Đó… là…”
Anh khó khăn bật từng chữ:
“Ai?”
“Mẹ .”
Trương Lập Hằng loạng choạng lùi .
“Không thể nào.”
Anh lắc đầu điên dại, sang , ánh mắt vặn vẹo:
“Cô lừa ! Trần Vi, cô lừa !!”
“Người thiêu thành tro là Lý Tú Anh, ruột của .”
“Vì bánh cho , bà tàu cả đêm chạy tới đây.”
“Bà bỏng chín mươi phần trăm , và chính con trai bà… là ký giấy từ bỏ điều trị.”
thẳng , từng chữ như d.a.o cứa:
“Trương Lập Hằng… là g.i.ế.c .”
“ !”
Anh đột ngột gào lên:
“ tưởng…”
“Anh tưởng trong đó là .”
cắt lời, lạnh lùng:
“Cho nên hề do dự khi bỏ rơi bà .”
“Không… như …”
Anh lao đến túm cổ áo nhân viên tang lễ, điên cuồng gầm lên:
“Người ?! Thi thể ?! Sao các tự tiện hỏa táng?!”
Nhân viên hoảng sợ:
“Là… là liên hệ hỏa táng mà…”
“Không thể nào!! Không thể!!”
Anh thét lên, giật tóc như phát cuồng:
“Chính các ! Chính các hại c.h.ế.t !! sẽ kiện hết! sẽ bắt các trả mạng cho !!”
Anh đập phá vòng hoa, đá văng bàn thờ hũ tro.