Chương 3
, tim co rút , một linh cảm cực kỳ dâng lên.
Anh hít một thật sâu, như dùng hết can đảm để :
“Không cứu”
ngẩng mạnh đầu lên, tin nổi lỗ tai :
“Trương Lập Hằng! Anh cái gì ?! Đó là đó! Bà là vì bánh cho nên mới thành thế ! Anh còn là con nữa ?!”
Tiếng tranh cãi khiến ít ở hành lang .
Anh quát đến khựng một chút, ngay lập tức bày vẻ cực kỳ khó chịu, như thể đang vô lý quá đáng.
Anh hất tay mạnh, gần như gào lên với :
“Anh thì thể gì chứ?! đó là cả ! Đây chính là của em!”
c.h.ế.t sững.
Tất cả phẫn nộ, tranh cãi, thể tin nổi ban nãy… bỗng trong khoảnh khắc đó như lời giải.
là một lời giải lạnh sống lưng.
Thì là .
Anh tưởng đang nguy kịch trong là , là bà Vương Ngọc Lan.
Vậy nên mới thể bình tĩnh và lý trí mà đưa phương án tối ưu nhất:
Không… cứu.
Giữ… tiền.
Dù thương chồng, nhưng cũng thể bà c.h.ế.t ngay mắt như .
cho sự thật!
Ngay lúc ! Ngay lập tức!
khuôn mặt đang méo mó vì bực bội của , giọng khô khốc :
“Anh … ! Anh em , bên trong thực là , bà…”
Mặt Trương Lập Hằng đầy vẻ khó chịu, đầu chỗ khác, buồn nửa chữ.
lúc đó, cửa phòng cấp cứu bật mở nữa.
Vị bác sĩ ban nãy bước nhanh , trong tay cầm vài tờ giấy, nét mặt cô vùng căng thẳng:
“Người nhà bàn xong ? Đây là giấy đồng ý cấp cứu, chúng còn nhiều thời gian , quyết định ngay.”
Chồng ngẩng đầu lên.
Anh cất tiếng, giọng điệu kiên quyết, cắt ngang lời bác sĩ cũng như lời :
“Bác sĩ, bọn bàn . Chúng chọn từ bỏ. Không cứu nữa.”
Anh nhanh, vội… như thể chỉ sợ chậm một giây thôi là sẽ mở miệng phản đối.
Bác sĩ , chờ câu trả lời từ phía .
hít sâu một , nắm lấy cánh tay , dốc chút sức cuối cùng:
“Trương Lập Hằng! Nghe em ! Người đó thật sự là …”
Anh gạt mạnh tay , giọng đầy cáu kỉnh, gần như gào lên, cắt ngang lời :
“Anh là chúng ! Giờ mấy chuyện đó ích gì?! Ai bảo em tuần nào cũng tới nặn bánh?!”
“Ký ! Ký ngay !”
Anh gần như giật lấy tờ giấy và cây bút từ tay bác sĩ.
Không thèm lật xem đó ghi tên ai, tình trạng bệnh nhân thế nào.
Không do dự một giây nào, ký tên lên giấy đồng ý từ bỏ cứu chữa… cho chính ruột của .
Chỉ vì chắc chắn rằng trong đó là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-chong-bi-thuong-nang-chong-toi-cau-xin-toi-bo-dieu-tri/chuong-3.html.]
Chỉ vì cho rằng đáng để hi sinh hết thảy để cứu chữa.
Ký xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lập tức đổi sắc mặt, sang nắm lấy tay , bày vẻ thống khổ, nghẹn ngào như thật:
“Vợ , em buồn… cũng buồn mà. hướng về phía … vì Nữu Nữu. Em sẽ hiểu cho mà… đúng ?”
“Chúng cũng đều bất đắc dĩ mà…”
đó, bất động.
Nhìn đàn ông chung giường chung gối với bao năm nay… bỗng nhiên cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Tờ giấy ký , thứ như kéo đến chế độ tua nhanh.
Những máy móc đắt tiền duy trì sự sống lượt rút .
Mẹ chồng , bà Lý Tú Anh, ruột của Trương Lập Hằng trong cơn hôn mê sâu, lặng lẽ… .
Trương Lập Hằng thì bình tĩnh đến đáng kinh hãi.
Anh gọi cho nhà tang lễ, giọng đều đều bàn giá cả, chọn gói mai táng rẻ nhất, năng rõ ràng rành mạch.
Còn thì cố gắng trấn tĩnh để những thủ tục rườm rà cho hậu sự.
Mỗi bận mỗi việc.
Giữa chừng, còn ung dung điện thoại công việc, bảo gửi tài liệu email…
Như thể tất cả những gì xảy chỉ là một việc vặt nhỏ nhoi.
lẽo đẽo phía , giống như một con rối rút mất linh hồn.
Người đàn ông trở nên xa lạ đến mức khiến sợ hãi.
Mỗi gom hết can đảm, định sự thật kinh hoàng , thì đúng lúc chặn ngang lời .
“Vi Vi, em khó chịu.”
Anh thở dài, giọng dửng dưng, như đang an ủi:
“ chuyện , đau lòng thì ích gì .”
Anh thậm chí còn bắt đầu oán trách:
“Nói cũng , bên nhà em chẳng ai tới hỗ trợ hết ? Ba em ? Sao đến giúp một tay? Cái hậu sự chẳng đều do một lo ?”
“Trương Lập Hằng, thật …”
“Rồi , đừng nữa.”
Anh cau mày phẩy tay, mắt dán chặt lịch công việc điện thoại:
“Sáng mai gọi xe đến. Đến lúc đó em tiễn em cuối. Rồi bảo bọn họ chở hỏa táng luôn , giữ cũng tốn tiền.”
“…Hỏa táng?”
Trương Lập Hằng nhíu mày, bằng ánh mắt như đứa trẻ điều:
“Để linh cữu tốn tiền chắc? Ngăn đông bảo quản của bệnh viện là miễn phí chắc? Trần Vi, em thực tế một chút ?!”
bỗng bật .
Nếu là ruột … liệu còn thể qua loa, keo kiệt, lạnh lùng đến mức ?
Ly hôn.
nhất định rời xa đàn ông .
Thấy sắc mặt trắng bệch, mới dịu giọng :
“Được , em đón Nữu Nữu .”
hít một sâu, nuốt xuống bộ sự thật và lời nguyền gần như bật khỏi miệng.
Bây giờ… thể .
cúi mắt, giọng khô khốc:
“Để em đón Nữu Nữu.”