SAU KHI MẸ CHỒNG BỊ THƯƠNG NẶNG, CHỒNG TÔI CẦU XIN TÔI BỎ ĐIỀU TRỊ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:50:16
Lượt xem: 653

 

Văn án

 

Chồng mê ăn bánh sủi cảo, nên cứ mỗi tuần đều đến nhà để cho .

 

Mẹ chồng ở quê chuyện, liền tàu suốt đêm chạy đến, cũng đòi bánh, nhất định hơn .

 

quên khóa van ga, gây nổ khí gas.

 

Toàn bỏng đến chín mươi phần trăm, đang trong phòng cấp cứu, tình trạng vô cùng nguy kịch.

 

Ngoài phòng hồi sức, chồng hai mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy tay :

 

“Con còn nhỏ… gánh nặng lớn quá… từ bỏ cứu chữa em.”

 

với sự bàng hoàng:

 

“Mẹ là vì bánh sủi cảo cho mà đến đây!”

 

Anh cau mày, bực bội :

 

“Không còn cách nào khác… đây vốn là của em.”

 

Ồ…

 

Thì tưởng trong đó là , chứ .

 

 

Chương 1

 

Mỗi thứ Tư, nhà giống như đang ăn Tết .

 

Chỉ vì chồng mê ăn bánh sủi cảo.

 

Không loại đông lạnh bán trong siêu thị, mà là loại tự tay , vỏ mỏng nhân đầy, c.ắ.n một miếng là dầu mỡ tràn đầy miệng.

 

thì luôn coi đó như thánh chỉ.

 

Dù là trời mưa trời nắng, thì cứ mỗi sáng thứ Tư là bà sẽ đúng giờ xách theo đủ thứ túi to túi nhỏ đến nhà .

 

Trong túi luôn là thịt lợn ba chỉ lựa chọn kỹ lưỡng và nắm hẹ tươi mới mua ở chợ từ lúc sáng sớm.

 

Thỉnh thoảng bà còn đổi hương vị: nhân cải thảo thịt heo là nhân nấm hương thịt gà…

 

hương vị kết hợp giữa hẹ với thịt heo vẫn là món mà Trương Lập Hằng thích nhất.

 

“Bên ngoài bán sạch , tự băm mới thơm.” - Bà đeo tạp dề.

 

Nhào bột, trộn nhân, cán vỏ, nặn bánh.

 

Một chuỗi động tác liền mạch, là tay nghề mấy chục năm của bà.

 

Chưa đến hai tiếng, ngăn đá tủ lạnh chật cứng những chiếc bánh trắng tròn bụ bẫm.

 

Khi Lập Hằng về, chỉ cần thấy bánh sủi cảo là mặt mày liền rạng rỡ.

 

Mẹ luộc nguyên một đĩa to kết hợp nước chấm là hỗn hợp giữa giấm với sa tế, thì thể ăn sạch mà dư một tí nào.

 

“Mẹ vất vả ! Mẹ còn thương con hơn cả ruột con !” - Anh luôn như .

 

Mẹ chỉ :

 

“Con thích ăn là , gì vất vả với chẳng vất vả. Chứ con bé Vi Vi nhà mấy cái tệ lắm”

 

Hừ, hóa kém cỏi vẫn là .

 

cũng từng thử học nặn bánh sủi cảo, nhưng nào cũng méo mó, lệch lạc.

 

Lập Hằng ăn một là thôi, từ đó đụng cái nào nữa.

 

Cảnh tượng ấm áp, yên bình trở thành hình ảnh quen thuộc suốt nửa năm nay trong nhà .

 

Cho đến khi chuyện bằng cách nào truyền tới tai chồng ở cách xa mấy trăm cây .

 

Điện thoại gọi đến buổi tối.

 

Lập Hằng nhận máy, ừ hử mấy câu, sắc mặt chợt trở nên kỳ lạ, lấy tay che điện thoại bước ban công.

 

mơ hồ giọng chồng bên , the thé mang nặng giọng vùng miền:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-chong-bi-thuong-nang-chong-toi-cau-xin-toi-bo-dieu-tri/chuong-1.html.]

“Gì cơ? Chỉ bánh sủi cảo do là ngon ? Thế đống bánh mày dùng để nuôi mày từ nhỏ tới lớn thì ?”

 

Lập Hằng vội hạ giọng lấy lòng:

 

“Mẹ gì thế, cái nào cũng ngon, cả hai đều ngon hết ạ!”

 

“Nói ngon thì ích gì!”

 

Giọng bà đanh , vang rõ xuyên cả ống :

 

“Đợi đấy!”

 

Cạch… điện thoại dập cái rụp.

 

Lập Hằng gãi đầu bước , vẻ khó xử:

 

“Mẹ mà, càng già càng bướng. Anh chỉ buột miệng thế mà bà thật.”

 

“Ai bảo ham ăn.”

 

lườm một cái, cũng để tâm lắm.

 

Xa mấy trăm cây , lẽ nào chỉ vì vài cái bánh mà bà bay đến luôn chắc?

 

đ.á.n.h giá thấp sự hiếu thắng của chồng.

 

Cũng đ.á.n.h giá thấp quyết tâm giành cái dày của con trai bằng giá của một .

 

Hôm nay, là thứ Tư.

 

Chuông cửa réo ngừng.

 

mở cửa và c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Đứng cửa chính là bà Lý Tú Anh chồng của .

 

Trông bà vẻ mệt mỏi vì đường xa nhưng đôi mắt thì sáng rực, đầy vẻ phấn khích như thể cuối cùng cũng đến đúng lúc.

 

Trong tay còn xách một chiếc giỏ đan, bên trong là mấy cây cải chua.

 

“Mẹ?”

 

Giọng đổi vì kinh ngạc:

 

“Sao đến mà ? Lập Hằng ạ.”

 

“Mẹ đến bánh sủi cảo cho con trai !”

 

to như tuyên bố chủ quyền, chen thẳng nhà.

 

lúc đó, cũng tới cửa, tay còn xách theo thịt và hẹ.

 

Hai bà đụng mặt ngay tại ngưỡng cửa.

 

Mẹ chồng liếc qua đồ mang theo hất cằm:

 

“Ôi chào, bà thông gia cũng đến ! Con trai , vẫn ăn bánh mới đúng vị!”

 

“Từ giờ chị khỏi vất vả mỗi tuần chạy chạy nữa nhé! Giờ đến ! Việc để bao hết!”

 

Nụ mặt khựng một chút, giọng điệu mang chút mềm mỏng:

 

“Chị chí , dạo Tiểu Hằng cứ khen món cải chua của chị. Đã chị ở đây về .”

 

“Mẹ…”

 

kéo tay , giọng áy náy:

 

“Mẹ tới mà…”

 

Mẹ vỗ nhẹ tay , khẽ :

 

“Mẹ chồng con đường xa đến đây, cứ để bà . Đừng để mất lòng.”

 

Nói xuống lầu.

 

Mẹ chồng thì nở nụ đắc thắng, nhanh nhẹn xắn tay áo, lập tức chiếm lấy gian bếp, bát đũa xoong nồi va leng keng loạn cả lên.

 

“Vi Vi , ngẩn đó gì? Mau đưa con mẫu giáo , coi chừng trễ đấy.”

 

 

Loading...