Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau khi mẹ chồng bị hại chế.t, tôi sống lại rồi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-14 06:53:49
Lượt xem: 60

1

 

Sáng sớm, Cố Chiêu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Vợ à, hôm nay em phải mổ cho mẹ, đừng căng thẳng nhé.”

 

Vừa nói, anh vừa đưa ly sữa cho tôi. Nhìn nụ cười dịu dàng của Cố Chiêu, tôi lại cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Ở kiếp trước, tôi nghĩ rằng mình là người đã gián tiếp khiến mẹ chồng qua đời, vì thế luôn cảm thấy áy náy.

 

Nên khi anh đòi ly hôn... tôi không hề phản kháng. Tôi không chỉ đồng ý, còn cam tâm tình nguyện ra đi tay trắng.

 

Không ngờ, anh ta lại dẫn dắt dư luận, khiến tất cả mọi người đều cho rằng tôi là một người con dâu độc ác, là kẻ g.iết người.

 

Nhưng rõ ràng, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng rất tốt cơ mà.

 

“Đang nghĩ gì thế? Mau uống sữa đi, tay chồng sắp mỏi rồi đây này!”

 

Tôi cố nén sự nghi hoặc và tức giận, đón lấy ly sữa nhưng không uống.

 

Đúng lúc đó, mẹ chồng gọi điện đến, y hệt như kiếp trước.

 

“Thiên Tuyết à, hôm nay là mổ lúc mười giờ đúng không? Mẹ hơi hồi hộp một chút…”

 

Nghe thấy giọng bà, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Từ sau khi tôi và Cố Chiêu kết hôn, mẹ chồng biết mẹ ruột tôi đã mất từ sớm, nên bà luôn đối xử với tôi như con gái ruột.

 

Không chỉ tặng nhà tặng xe, mà còn chuyển nhượng một phần cổ phần công ty cho tôi.

Thế mà, chính vào hôm nay…

 

Bà lại ch.ết trong một ca phẫu thuật nhỏ – mổ u xơ tử cung.

editor: bemeobosua

 

Sau khi mẹ chồng qua đời, tôi đau đớn tột cùng.

Trong suốt một tháng chờ điều tra, tôi nhốt mình trong nhà, sống trong áy náy và dằn vặt.

 

Cố Chiêu cũng không một lần quay về, chỉ sai người đưa đến giấy ly hôn, buộc tôi ra đi tay trắng.

 

Vì cảm thấy có lỗi, tôi không hề do dự mà ký tên.

Đến lễ tang của mẹ chồng, Cố Chiêu mắt đỏ hoe, công khai mắng chửi tôi trước mặt mọi người:

 

“Từ lúc kết hôn, cô đã không vừa mắt mẹ tôi đúng không?”

 

“Mẹ tôi lâm bệnh, cô tự hỏi xem mình đã làm tròn đạo làm con dâu chưa?”

 

“Cô chưa từng bị dị ứng, tại sao lại đúng hôm ấy bị? Cô có ý đồ gì đây?”

 

Cố Chiêu vừa khóc vừa đổ hết mọi tội lỗi về cái ch.ết của mẹ chồng lên đầu tôi.

 

Biến tôi thành một nàng dâu ác độc, là hung thủ gián tiếp g.iết ch.ết mẹ chồng.

 

Tôi muốn giải thích, nhưng tiếng mắng chửi từ họ hàng hai bên dội thẳng vào tai:

 

“Đúng là bụng dạ hiểm độc, con đàn bà độc ác!”

 

“Bác sĩ gì chứ? Là ung nhọt của xã hội thì có!”

 

“Không có nhân tính, dù có mâu thuẫn cũng đâu thể ra tay với mẹ chồng mình?”

 

“Nghe nói mẹ chồng thương cô ta lắm, đúng là có lòng tốt nuôi chó mà bị chó cắn ngược!”

 

Tôi và ba bị đuổi khỏi tang lễ. Video Cố Chiêu mắng tôi bị lan truyền khắp mạng.

 

#BácSĩVôLươngTâm, #Kẻg.iếtNgười, #NàngDâuĐộcÁc, #ĐiềuTraLại — những từ khóa này liên tục nằm trên top tìm kiếm.

 

Bệnh viện vì áp lực dư luận đành phải báo cảnh sát.

 

Nhưng vì không đủ chứng cứ, tôi được thả ra.

Dẫu vậy, trong mắt cư dân mạng, tôi chính là tên tội phạm tàn ác sống ngoài vòng pháp luật.

 

Họ bắt đầu “bóc phốt” đời tư của tôi, trước cửa nhà tôi bị xịt đầy sơn đỏ với dòng chữ “KẺ G.IẾT NGƯỜI”.

 

Chỉ cần tôi bước ra ngoài, lập tức bị người ta chửi rủa, thậm chí rượt đuổi.

 

Tôi chỉ còn biết trốn trong nhà, không dám ló mặt.

 

Nhưng rồi bọn họ cũng mò đến bệnh viện nơi ba tôi làm việc.

 

Trong cơn hỗn loạn, ba tôi bị người ta đ.â.m ch.ết.

Nhận được tin, tôi tuyệt vọng nhảy xuống từ tầng chín.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-chong-bi-hai-chet-toi-song-lai-roi/chuong-1.html.]

Đến phút cuối cùng, tôi vẫn không hiểu nổi — tôi vốn không dị ứng với gì cả, rốt cuộc đã ăn nhầm thứ gì?

 

Giờ đã sống lại một lần nữa, tôi nhất định phải tìm ra sự thật.

 

2

“Thiên Tuyết, sao con không nói gì vậy?”

 

Giọng mẹ chồng đầy lo lắng lại vang lên trong điện thoại.

 

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh:

 

“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện.”

 

Cúp máy, Cố Chiêu giục tôi nhanh ăn sáng.

Nhìn bữa ăn do chính tay anh ta chuẩn bị, tôi lại không dám động đũa.

 

Nếu không phải kiếp trước anh ta đứng giữa đám đông ám chỉ tôi hại ch.ết mẹ mình…

 

Tôi thật chẳng dám tin, người chồng từng yêu thương mình hết mực lại mang một bộ mặt tối tăm đến vậy.

 

Tôi có lý do để nghi ngờ: dị ứng ở kiếp trước không phải là tai nạn, mà là có người cố tình giở trò.

 

Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, người được lợi lớn nhất chính là Cố Chiêu.

 

Anh ta không chỉ thừa kế toàn bộ cổ phần của mẹ, mà còn ép tôi giao ra cả phần bà tặng riêng ra.

 

Toàn bộ Tập đoàn Vinh Thịnh đều nằm trong tay anh ta.

 

Tôi ôm bụng: “Dạ dày em không khỏe… không muốn ăn sáng.”

 

Ánh mắt Cố Chiêu lóe lên chút xót xa:

 

“Không sao đâu, không ăn cũng được, lát nữa anh ra ngoài mua bánh cho em ăn sau.”

 

Biểu hiện của anh ta không có vẻ gì là giả vờ.

Hơn nữa, ngay cả tôi còn chẳng biết mình dị ứng với gì — thì anh ta lấy gì mà biết?

 

Nhưng trong buổi sáng định mệnh đó, tôi chỉ ăn đúng bữa sáng mà Cố Chiêu tự tay làm.

 

Mang theo đầy hoài nghi, chúng tôi cùng đến bệnh viện.

 

Vừa bước vào phòng bệnh, Cố Chiêu đã ân cần hỏi han:

 

“Mẹ à, mẹ cảm thấy thế nào? Nếu thấy lo lắng, để con đưa mẹ ra ngoài đi dạo một chút nhé.”

 

Anh còn dặn dò thêm: “Trước khi mổ không được ăn uống gì đâu đấy, mẹ có làm theo lời dặn không?”

 

Mẹ chồng mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ đâu phải con nít, biết phải nghe lời bác sĩ mà.”

 

Nhìn hai người, đúng là trông như mẹ con tình thâm, hoàn toàn không có vẻ gì là có mâu thuẫn.

 

Hơn nữa, ở kiếp trước, sau khi mẹ chồng mất…

Cố Chiêu như người mất hồn, trong vòng một tháng sụt mất mười cân.

 

Sau khi an táng xong, anh ta còn ngồi thất thần trước mộ bà suốt một ngày trời.

 

Trở thành hình mẫu "đứa con hiếu thảo” trong mắt mọi người.

 

Chẳng lẽ… anh ta thật sự vì lợi ích mà ra tay với chính mẹ ruột của mình?

 

Rốt cuộc là có điểm nào không đúng?

 

Tôi nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải.

 

Nhưng tôi cũng không dám đem tính mạng của mẹ chồng ra mạo hiểm.

 

Tôi trò chuyện với mẹ chồng một lúc rồi gọi Cố Chiêu ra ngoài:

 

“Anh à, hôm nay em không được khỏe lắm… Hay để thầy em đến mổ cho mẹ nhé?”

 

Sắc mặt Cố Chiêu lập tức thay đổi: “Giờ sắp mổ rồi, đổi bác sĩ có ổn không?”

 

Tôi tỏ vẻ khó xử: “Nhưng… em sợ có sự cố ngoài ý muốn.”

 

Cố Chiêu lại cười, dịu dàng nói: “Vợ à, anh tin em mà. Em chẳng nói đây chỉ là tiểu phẫu thôi sao? Có khi em thấy khó chịu là do sáng nay chưa ăn gì đấy, hay là ra ngoài ăn tạm cái gì đi.”

 

Nghe qua thì không có gì đáng ngờ.

Chỉ là — việc Cố Chiêu cứ nhất định bắt tôi phải là người mổ… mới chính là điều đáng ngờ.

 

 

Loading...