Sau Khi Mất Trí Nhớ, Hoàng Đế Hối Hận Rồi - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:31:29
Lượt xem: 34

1.

Trước khi Chu Đình Ngô quên , là nữ nhân yêu thương nhất. Ngày gặp nạn, khi săn, lúc rời còn ôm , bắt một con cáo trắng béo tròn áo choàng tặng .

Khi trở về đẫm máu, bất tỉnh nhân sự. Nghe , thương là vì cứu Từ Nguyệt.

Ta khẽ sững . Từ Nguyệt là thanh mai trúc mã của Chu Đình Ngô, từ nhỏ nàng nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu, hai cùng lớn lên.

Nàng luôn ghét . Thuở thiếu niên, nàng xúi giục khác cô lập .

Năm đó trong chuyến du xuân, bọn họ cố tình bỏ rơi giữa núi sâu. Hôm đó trời mưa như trút nước, tìm đường , ướt sũng, sốt đến mê man. Khi Chu Đình Ngô tìm , chỉ còn thoi thóp thở.

Lúc đó, còn là Thái tử. Bình thường luôn đĩnh đạc trầm , mà hôm đó ôm , như mất cha mất , cầu xin tỉnh .

Lần đó, Chu Đình Ngô hận thể giế-t chế-t Từ Nguyệt. Ta cứ tưởng, thật sự căm ghét nàng . Cho đến hôm nay, hai tình cờ gặp ở bãi săn. Từ Nguyệt bất cẩn ngã ngựa, suýt nữa thiệt mạng. Chính Chu Đình Ngô đuổi theo, ôm nàng lòng.

Hai ôm lăn xuống sườn núi, đập đầu thương. Hắn vì bảo vệ nàng mà liều cả tính mạng, quên mất .

2.

Ngày Chu Đình Ngô tỉnh , Từ Nguyệt đến tìm .

Nghe Thái y , Chu Đình Ngô thứ đều , chỉ là quên mất . Đôi mắt Từ Nguyệt chợt sáng lên, lén . Ta tức giận, giơ tay tát cho nàng một cái.

Lau tay xong, ném chiếc khăn dùng mặt nàng , nghiêm giọng quát mắng: "Ngươi còn dám đến đây! Liên lụy bệ hạ thương, ngươi đúng là đáng chế-t!"

Nàng che nửa mặt, giọng đầy đắc ý cãi : "Hoàng thượng vì thương, thể đến? Nương nương cũng cần dọa , Hoàng thượng quý trọng , nỡ để chế-t."

Ta tức đến cực điểm, chỉ thẳng mũi nàng mắng: "Không hổ!"

Chưa kịp hết câu, Chu Đình Ngô ném thẳng bát t.h.u.ố.c về phía , nước t.h.u.ố.c đen đặc b.ắ.n mặt , khiến nghẹt thở trong giây lát.

Hắn lạnh lùng hỏi: "Ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ với Nguyệt Nhi? Ngươi quá ồn ào, cút ngoài."

Giọng nhẹ, nhẹ đến mức tưởng nhầm.

Ta lau mặt, ngước lên Chu Đình Ngô. Rõ ràng vẫn là từng yêu thương hết mực, nhưng ánh mắt lúc còn chút tình cảm nào nữa. Hắn nhớ tất cả , chỉ quên mất mỗi . Hắn còn là Chu Đình Ngô của nữa.

3.

Trán bát t.h.u.ố.c đập đến rách da. Lúc Mộng Trúc thoa t.h.u.ố.c cho , nàng xót xa đến nhăn mày.

Nàng an ủi : "Hiện giờ Hoàng thượng quên mất việc từng yêu thương nương nương nhiều như thế nào, đợi đến ngày nào đó nhớ chắc chắn sẽ hối hận đến chế-t vì tổn thương nương nương như hôm nay. Đến lúc đó nương nương đừng dễ dàng tha thứ cho ngài , nhân lúc ngài đang dỗ dành nương nương vui vẻ, nương nương nhất định trút giận cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-mat-tri-nho-hoang-de-hoi-han-roi/1.html.]

Thực , cũng vết thương quá nặng, nhưng đau đến toát mồ hôi lạnh. Cũng phân biệt , nỗi đau là đau lòng, là đau đầu.

Chu Đình Ngô thích , tự nhiên cũng còn mặt mũi tìm nữa.

Ta ở một , mỗi ngày rảnh rỗi đến phát chán, cứ thẳng cẳng giường, chằm chằm lên xà nhà ngẩn ngơ. Mộng Trúc trông đáng sợ lắm. Một đêm nàng thức dậy đến tám , liên tục đưa ngón tay đặt mũi , xem còn sống chế-t. Cuối cùng nàng chịu nổi nữa, kéo lê vườn hoa phơi nắng.

Ta đang đường, đột nhiên vỗ vai , giật .

Rồi thấy Chu Đình Ngô từ phía : "Áo choàng ngươi xong, xem thích ?"

Ta đột ngột đầu , thấy đang với , nước mắt lập tức rơi xuống. Hắn luôn tính như , nhát gan mà vẫn cứ thích núp lưng để dọa . Đợi đến khi vung tay thèm để ý đến , nhơn nhơn tiến đến dỗ dành , khi thì đưa cho một cây kẹo hồ lô, khi thì là một chiếc đèn lưu ly. Những thứ đó dù quý rẻ, đều là những thứ thích.

Bản chất Chu Đình Ngô là một lạnh lùng, tình cảm nam nữ của nhiều, những khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi đều dành hết cho . Ta cứ tưởng, cuối cùng nhớ . ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi rõ là , lập tức lạnh mặt.

4.

Trong tay Chu Đình Ngô cầm một chiếc áo choàng viền cổ lông cáo trắng. Là chiếc áo sẽ tặng cho ngày gặp chuyện. Giờ đây áo may xong, nhưng may cho .

Từ Nguyệt từ xa chạy , mặc váy the màu vàng nhạt, búi tóc đơn giản, trông cũng vài phần giống . Khó trách Chu Đình Ngô nhận nhầm .

Từ Nguyệt nhận lấy chiếc áo choàng từ tay , đến mức thấy cả mắt.

"Hoàng thượng, ngào còn nhớ từng áo choàng lông cáo trắng!"

Lúc Chu Đình Ngô mới chút ý , cố ý trêu chọc nàng : "Xem dáng vẻ tiền đồ của nàng kìa, một chiếc áo choàng mà vui đến thế."

Từ Nguyệt nũng nịu đảo mắt, trách : "Hoàng thượng chẳng hiểu gì cả. Ta vui là vì ngài nhớ thích gì, là vì chiếc áo choàng đặc biệt cho ."

Mấy từ cùng, nàng c.ắ.n nặng.

Trong lúc chuyện vẫn quên với , hỏi : "Mắt nương nương đỏ thế, ? Có vì thích chiếc áo choàng mà Hoàng thượng cho ? Đừng buồn nữa, đáng thương quá, nhường cho ngươi nhé.”

Nàng sang giải thích với Chu Đình Ngô: "Có lẽ Hoàng thượng , nương nương là như đó, gì, nàng cũng . Hoàng thượng thấy, nương nương vài phần giống ?"

Ta lạnh lùng nàng , nàng phần ngượng ngùng mím môi, nhét chiếc áo choàng cho . Ta vung tay ném nó xuống lề đường, cần nữa, chê bẩn.

Tay Từ Nguyệt vẫn nắm chặt áo choàng, suýt kéo ngã. Chu Đình Ngô kéo nàng lòng, đưa tay bóp cổ , cúi xuống, mắt đối mắt, mũi đối mũi với .

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Hắn lạnh mắng : "Đồ ."

Nguyệt Nhi tính tình , ngươi còn nước lấn tới. Sao thế, nàng nợ ngươi ? Suốt ngày mặt ủ mày chau, như thể chịu bao nhiêu oan ức, giả vờ giả vịt, thật đáng ghét."

Chu Đình Ngô quên mất , cũng quên mất Từ Nguyệt từng độc ác tổn thương như thế nào. Hắn và nàng trở thành một đôi thanh mai trúc mã. Tình nghĩa mười mấy năm của bọn họ, chỗ cho thứ ba chen khiêu khích.

Ta với : "Thần ấm ức gì. Thần chỉ mong, Hoàng thượng sớm bình phục, mãi mãi, đừng bao giờ hối hận."

Loading...