Sau Khi Ly Hôn, Tôi Về Quê Trồng Trọt - Chương 40: Có thiếu em gái không? - Cùng nhau giúp một tay
Cập nhật lúc: 2025-12-01 09:56:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm quảng cáo ?
Có chắc là nhầm ?
Tô Lăng đặt tách xuống, thu vẻ ngạc nhiên mặt, mỉm : “Cảm ơn đạo diễn Đậu ưu ái nhưng mỗi nghề chuyên môn riêng. gì về quảng cáo, e là thể đảm đương nổi.”
Lâm Vân vướng bê bối ma túy, ai ai cũng . Việc quảng cáo hôm nay thể tiến hành như kế hoạch, Tô Lăng cũng lấy lạ, đạo diễn Đậu và Nguyễn Ôn Nhã đến tìm từ sáng sớm, chắc chắn là vì chuyện .
điều khiến Tô Lăng bất ngờ là đạo diễn Đậu nhắm đến ?
Đạo diễn Đậu cũng đoán rằng Tô Lăng sẽ từ chối, nhưng ngờ từ chối nhanh như . Anh thở dài : “Chắc chắn Tô cũng thấy hot search đêm qua đúng ? Vụ của Lâm Vân xảy , quảng cáo của chúng đành tạm hoãn.”
Nguyễn Ôn Nhã tiếp lời: “Tối qua, chủ homestay báo cảnh sát, Lâm Vân cảnh sát dẫn , đến giờ vẫn .”
Tô Lăng sững : “Lâm Vân cảnh sát bắt ?”
Cậu cứ tưởng hot search là đủ khiến Lâm Vân bại danh liệt, ngờ còn diễn biến tiếp theo.
Nguyễn Ôn Nhã vẻ mặt nghiêm trọng: “Một giờ sáng nay, cảnh sát thông báo.”
“Thông báo gì ?” Tô Lăng nghi hoặc hỏi, tối qua ngủ lúc mười giờ, sáng nay kịp xem điện thoại, hot search hôm nay do Lâm Vân chiếm lĩnh.
“Kết quả xét nghiệm nước tiểu của Lâm Vân dương tính.” Nguyễn Ôn Nhã nhíu mày: “Tức là trong hai ba ngày gần đây, vẫn còn sử dụng ma túy.”
Đạo diễn Đậu lắc đầu : “Một thanh niên như , suy nghĩ chứ?”
Lúc đầu, khi khui chuyện dùng t.h.u.ố.c lắc khi còn tuổi vị thành niên, còn thể giải thích là tuổi trẻ nông nổi. Nếu đoàn đội tìm cách tẩy trắng vài , lẽ vẫn còn cơ hội nhưng kết quả xét nghiệm là dương tính, cảnh sát thông báo chính thức, coi như sự nghiệp tuyên án tử, thể trở nữa.
Lần , Tô Lăng thực sự chấn động.
Quả đúng là: Không thì c.h.ế.t.
Kết cục hôm nay, chỉ thể là Lâm Vân tự tự chịu.
Sau khi nhấp hai ngụm , Tô Lăng hỏi: “Vậy… hai quảng cáo sơn?”
Diễn viên hợp tác còn, đạo diễn Đậu và Nguyễn Ôn Nhã sốt ruột là điều dễ hiểu. nhắm , Tô Lăng cảm thấy họ đúng là đang tuyệt vọng mà chộp đại.
Đạo diễn Đậu đẩy kính xuống, nghiêm túc : "Điều kiện ngoại hình của Tô , cho nên hy vọng thể suy nghĩ một chút.”
Nguyễn Ôn Nhã ngượng ngùng : " việc sẽ thấy khó xử, nếu thật sự sốt ruột thì sẽ đề nghị chuyện . Chúng và công ty quảng cáo chỉ ký hợp đồng phim nửa tháng, hiện tại đủ thời gian tìm diễn viên thích hợp.”
Không tìm diễn viên, quảng cáo sẽ thất bại, đến việc tổn thất bao nhiêu tiền thì hậu quả của việc còn là thành nhiệm vụ Tề tổng giao phó, giám đốc bộ phận tiêu thụ như cô cũng thể cho cuốn gói về nhà.
Tô Lăng trả lời ngay, chỉ chậm rãi uống xong chén hỏi: "Mọi hạn chế gì về giới tính của diễn viên ?”
Ánh mắt đạo diễn Đậu chợt lóe lên, cảm thấy cách để giải quyết: “Ý Tô là gì?”
Tô Lăng : " thể đề cử một cho nhưng mắt em vẫn còn đang là sinh viên tại trường điện ảnh.”
Đạo diễn Đậu phấn khởi : “Vẫn còn đang học cũng , chỉ cần đạt yêu cầu, bất kể nam nữ, đều thể thương lượng!”
Còn về độ nổi tiếng ư? Giờ chẳng còn trong phạm vi cân nhắc nữa .
Chuyện Lâm Vân dùng ma túy phanh phui, giờ ai cũng bắt ngay khi đang quảng cáo ở núi Phượng Hoàng, vô hình trung chuyện mang đến độ hot khủng khiếp cho thương hiệu Vũ Lộ ở đây. Giờ quảng cáo chẳng khác nào “gấm thêu hoa”, chỉ cần vẻ của sơn, thể hiện bề dày lịch sử văn hóa ẩn trong Vũ Lộ, và qua phần thể hiện của diễn viên giúp khán giả cảm nhận sắc, hương, vị của là thành nhiệm vụ .
Nguyễn Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Không Tô tiên định giới thiệu ai?”
Đôi mắt hoa đào của Tô Lăng cong cong như trăng khuyết, rạng rỡ: “Em gái , Tô Kỳ, sinh viên hệ chính quy Học viện Điện ảnh BJ.”
.
Tô Kỳ kết thúc một tiết học diễn xuất thì nhận cuộc gọi từ trai.
Khi trai nhận giúp cô một hợp đồng quảng cáo, cô khỏi kêu lên: "Hả? Em? Quay quảng cáo? Thật ?"
Cô hét lên, các bạn học xung quanh đều ngoái đầu .
Kỷ Phương bắt lấy cánh tay cô , hưng phấn hỏi: "Oa! Tiểu Kỳ Kỳ! Có tìm quảng cáo ? Quá tuyệt vời !”
Tô Kỳ cô lắc đến choáng váng, giơ ngón tay hiệu im lặng, tiếp tục xác nhận với trai.
Tô Lăng qua điện thoại kể rõ tình hình do Lâm Vân xảy chuyện nên bên thương hiệu hủy hợp đồng, quảng cáo gấp rút cần tìm diễn viên mới, là chủ sở hữu sơn, đề cử em gái . Đạo diễn xem ảnh Tô Sở Kỳ xong thì chốt luôn, hài lòng với ngoại hình và khí chất của cô , hiệp hội thương hiệu ý kiến gì, bàn bạc xong, họ đồng ý trả thù lao năm trăm vạn.
Năm trăm vạn!!!
Tô Kỳ sững sờ.
Một bạn học của cô bên ngoài, cùng lắm chỉ vài nghìn đến vài vạn. Đây là đầu tiên cô quảng cáo, mà thù lao tới tận năm trăm vạn?!
“Ban đầu họ chỉ trả hai trăm vạn, nhưng giúp em đàm phán năm trăm vạn.” Tô Lăng : “Lúc họ trả cho Lâm Vân tới một nghìn vạn, giờ chỉ lấy một nửa, giúp họ tiết kiệm cả đống .”
Tô Kỳ:...
Logic của trai cô , đúng là tuyệt đỉnh!
“Tất nhiên, nhận quảng cáo cũng rủi ro nhất định.” Tô Lăng nghiêm túc : “Lâm Vân xảy chuyện, fan đang điên cuồng. Em nhận quảng cáo , chẳng khác nào ôm một củ khoai nóng, thể sẽ fan của Lâm Vân công kích. Nếu em sợ thì thôi, cần nhận.”
“Em sợ!” Tô Kỳ một cách kiên định. Cô thi đậu Học viện Điện ảnh và xác định sẽ trở thành diễn viên thì cũng chuẩn tâm lý đối mặt với sóng gió trong giới giải trí, nếu vì sợ hãi mà bỏ lỡ cơ hội, thể chẳng nên chuyện gì cả.
“Không hổ danh là em gái .” Tô Lăng khen ngợi: “Chiều nay sẽ cử đến đón em, họ sẽ đưa em đến núi Phượng Hoàng.”
“Vâng… cảm ơn !” Tô Kỳ cúp máy, cảm giác như đang mơ giữa ban ngày, hạnh phúc nổ tung.
Hôm nay thể gặp trai, thật vui quá mất!
“Tiểu Kỳ Kỳ, chuyện gì thế, mau kể ? Cậu trai hả? Sao tớ ?” Kỷ Phương khoác vai cô , tò mò hỏi.
Tô Kỳ giọng to của cô kéo về thực tại, ngọt ngào : “Anh tớ giới thiệu cho tớ một quảng cáo, chuyện bàn xong, chỉ cần đến nữa thôi.”
“Hả! Anh còn thiếu em gái ? Xem tớ ?” Kỷ Phương tự đề cử ngay tức khắc.
Tô Kỳ hất cằm, nhướng mày: “Không thiếu.”
Kỷ Phương lập tức cụt hứng: “Sao thế ? Hu hu hu~ Tớ cũng một ông tuyệt vời như thế cơ!”
Tô Kỳ vui vẻ thu dọn đồ đạc, để Kỷ Phương giả .
"Chậc, chỉ là quảng cáo thôi ? Có ý nghĩa gì chứ?" Một giọng chói tai vang lên, khiến cảm thấy thoải mái.
Kỷ Phương về phía nữ sinh đang ở hàng ghế đầu, bĩu môi : "Dù kém thế nào, cũng hơn so với những thất bại thử vai nhiều .”
Nữ sinh biến sắc, xoay trừng mắt Kỷ Phương: "Cậu ai đấy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-ve-que-trong-trot/chuong-40-co-thieu-em-gai-khong-cung-nhau-giup-mot-tay.html.]
Kỷ Phương trợn mắt: “Ai tự cảm thấy thì là đó thôi~”
“Kỷ Phương, là cái thá gì mà dám chuyện với kiểu đó?” Cô gái ném mạnh quyển kịch bản xuống, khinh miệt mắng.
Tô Kỳ nhíu mày: "Lam Vi, tất cả đều là bạn học, chuyện khách sáo một chút .”
Lam Vi hừ lạnh: “Dựa hai đứa nghèo hèn các mà cũng xứng bạn học với ? Sau nổi tiếng , các đừng đến bám víu!”
Kỷ Phương buồn : "Chờ trở thành đại minh tinh hãy ? Hứ~”
Lam Vi là một phú nhị đại, từ khi trường cô phô trương, ngày nào cũng khoe khoang nhà giàu , ở biệt thự, xe Mercedes, cha quan hệ trong giới giải trí, thường sắp xếp cho cô thử vai. Tiếc là cô nửa vời, nào thử vai cũng thất bại, gần như trở thành trò trong lớp.
Nói cô nghèo hèn thì Kỷ Phương cũng chẳng phủ nhận, vì đúng là nhà cô chỉ là một nhà bình thường so với phú nhị đại nhưng Tô Kỳ thì khác. Dù cô ít khi kể về gia đình, nhưng qua cách ăn mặc và khí chất, Kỷ Phương đoán nhà Tô Kỳ chắc chắn còn hơn cả Lam Vi.
Dù gì cũng ai cũng dùng thương hiệu quốc tế “Alice”. Một lọ kem dưỡng tinh chất giá tận 5000 tệ, mà Tô Sở Kỳ hào phóng tặng cô một lọ, khiến Kỷ Phương cảm động suýt .
Bị mỉa mai như thế, Lam Vi tức đến run : “Các ... cứ chờ đấy! sẽ cho các tay!”
“Trẻ con.” Tô Sở Kỳ chẳng buồn chấp, kéo tay Kỷ Phương: “Đi thôi, tiết học ở giảng đường 5, sắp muộn .”
Kỷ Phương cầm túi lên, còn lè lưỡi trêu Lam Vi một cái theo Tô Sở Kỳ rời khỏi lớp.
Lam Vi dậm chân tức tối, lập tức lấy điện thoại gọi: “Cha ơi! Có bắt nạt con ở trường!”
Những bạn học rời lớp thấy nhịn mà thầm.
Mười chín tuổi đầu mà tí ấm ức méc cha? Mà rõ ràng chuyện là do cô gây . Ai động thủ thì đó kém cỏi. Ỷ nhà tiền nên lúc nào cũng vênh váo ở trường, coi ai cũng nghèo hèn, đắc tội với mà , chẳng đáng thông cảm chút nào.
Tô Lăng gọi xong cho em gái, sang với đạo diễn Đậu và Nguyễn Ôn Nhã: “Em gái đồng ý , tối nay chắc sẽ đến thôn, cứ yên tâm.”
Nguyễn Ôn Nhã cảm kích : "Rất cảm ơn , Tô .”
Tô Lăng mỉm : “Không gì. Dù và tổng Tề tổng là đối tác, gặp khó khăn thì nên giúp một tay.”
Đạo diễn Đậu dậy, hớn hở: “Vậy thì chúng phiền Tô nữa.”
Chưa ăn sáng mà giờ việc giải quyết, bụng đói bắt đầu “biểu tình”.
Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên một tiếng kêu lạ, đạo diễn Đậu ngượng ngùng đưa tay ôm bụng.
“Các vị còn ăn sáng ? đang định bữa sáng, bằng ở ăn cùng .” Tô Lăng .
“Ơ? Như thế ?” Đạo diễn Đậu miệng thì nhưng ánh mắt đầy mong đợi.
Nguyễn Ôn Nhã thì khách sáo từ chối: “Chỗ homestay bữa sáng, chúng ăn tạm cũng , dám phiền .”
Tô Lăng giữ : “Chỉ thêm đôi đũa thôi, phiền chút nào. Hơn nữa, bữa sáng, còn một việc nhờ hai .
Nguyễn Ôn Nhã do dự một chút, : “Vậy… xin phép phiền.”
Tô Lăng bảo họ chờ ở phòng khách, còn bếp chuẩn bữa sáng.
Nguyễn Ôn Nhã và đạo diễn Đậu việc gì , liền lấy điện thoại lướt Weibo.
Vụ việc Lâm Vân sử dụng ma túy vẫn đang leo thang, fan, anti-fan, cư dân mạng, các tài khoản marketing và truyền thông đều cuộc, đến mức Weibo sắp sập.
Đạo diễn Đậu lắc đầu, thở dài.
Giới giải trí là , lúc nổi thì ngàn tung hô, khi xảy chuyện thì vùi dập thương tiếc. Fan cho rằng là đối thủ chơi , liền lục hết scandal quá khứ của “nam thần”. đạo diễn Đậu hiểu rõ mà Lâm Vân thực sự chọc giận là Tô, đúng hơn là chồng của Tô nắm quyền tập đoàn Lận thị, Lận Phong.
Đang suy nghĩ, một đàn ông cao lớn, tóc còn ướt nước bước xuống từ lầu, toát khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, phòng khách.
Đạo diễn Đậu giật , vội dậy chào, Lận Phong chỉ lạnh nhạt gật đầu, bước về phía phòng ăn.
Lúc Nguyễn Ôn Nhã mới phản ứng kịp, sang đạo diễn Đậu, hai liếc mắt , ánh mắt đầy bất ngờ và e dè.
Tuy rằng Tô nhiệt tình giữ bọn họ ăn sáng nhưng hình như bọn họ quên, trong phòng còn một nhân vật lớn khiến dè chừng ở đây!
Tô Lăng đang chiên trứng, cảm thấy phòng bếp liền đầu , phát hiện là chồng .
“Anh tắm xong ?" Cậu dùng xẻng lật mặt trứng, hỏi.
“Ừ." Lận Phong hỏi: "Nói chuyện thế nào ?”
Tô Lăng lấy bánh mì trong máy , đặt lên thớt, đặt chân giò hun khói, trứng chiên, rau xà lách rưới sốt salad lên: “Họ tìm em quảng cáo.”
Lận Phong nhíu mày.
Tô Lăng nhún vai: “ em từ chối.”
Chân mày của Lận Phong giãn .
Cậu xong một cái sandwich, bỏ trong đĩa tiếp tục cái sandwich thứ hai, Tô Lăng nháy mắt với : “Sau đó em giới thiệu em gái em cho bọn họ.”
“Tô Kỳ ?" Hình như Lận Phong cũng thấy bất ngờ.
“ .” Tô Lăng bóp sốt salad : “Tạm thời họ tìm diễn viên, mời em quảng cáo nhưng em dân chuyên nghiệp, thì để dân chuyên thôi. Mặc dù Tiểu Kỳ mới học năm nhất nhưng thành tích , chắc chắn thể đảm đương . À đúng , hai trợ lý của rảnh , thể nhờ họ đưa Tiểu Kỳ đến đây ?”
“Để bảo Triển Dương đón.” Lận Phong lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Triển Dương.
Tô Lăng yên tâm, tiếp tục bữa sáng. Chẳng bao lâu , bàn ăn bày bốn phần ăn: mỗi phần sandwich, salad rau, trái cây và xúc xích nướng, kèm thêm một ly ngũ cốc sữa thơm lừng đầy đủ dinh dưỡng.
Đạo diễn Đậu và Nguyễn Ôn Nhã mà nuốt nước bọt, ngay ngắn, dám động đũa.
Tô Lăng nhiệt tình mời: “Ăn nào, ăn no mới sức việc chứ.”
Đạo diễn Đậu sửng sốt: “Làm việc?”
Tô Lăng dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, : “Hôm nay đoàn phim còn , vì rảnh rỗi thì cùng trải nghiệm cuộc sống nông thôn .”
“Trải nghiệm... cuộc sống nông thôn?”
Hai trố mắt Tô Lăng tao nhã bỏ quả cà chua bi miệng, đầy vẻ khó hiểu.
Lận Phong bưng ly ngũ cốc lên uống một ngụm, trong mắt lóe lên sự cưng chiều.
Tô Lăng ăn xong cà chua, lấy khăn giấy lau khóe miệng, mỉm nhã nhặn: “Hôm nay chúng sẽ xuống ruộng bắt cá rô đồng, tiện thể phát trực tiếp luôn. Hai tham gia với nhé!”
Đạo diễn Đậu: …
Nguyễn Ôn Nhã: (@_@;)