11
“Muốn cưới kỹ nữ, chính là mất mặt tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Từ nay về ở trong thôn cũng chẳng còn ngẩng nổi đầu!”
Mẹ chồng mắng chửi một trận, còn nhổ một ngụm: “Lời khuyên chẳng thằng c.h.ế.t trôi! Chu Đại Trụ, ngươi nhớ kỹ cho , khuyên ngươi hết đến khác, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng. Là chính ngươi khăng khăng đòi hòa ly.”
“Mai hối hận, đừng trách giữ nổi ngươi!”
Khóe miệng Chu Đại Trụ rỉ máu.
Hắn nghiêm túc gật đầu, tuyệt đối hối hận.
Ta hừ lạnh một tiếng!
Đồ cặn bã!
Trước cùng ân ái, còn thề non hẹn biển, cả đời sẽ đối xử với !
Lúc đó còn cảm động mà tin tưởng!
Kết quả thì chứ!
12
Mẹ chồng tiên phân xử chuyện .
Ta sớm đoán kết cục.
Bọn họ vốn là một nhà, huyết mạch ràng buộc với , còn chỉ là kẻ ngoài.
Chắc chắn sẽ chỉ cho mang theo y phục của mà , ngoài cái gì cũng .
Thế nhưng nghĩ kỹ , nếu bọn họ dám ức h.i.ế.p đến , thì cùng lắm cùng chết.
Mấy năm nay, ở trong nhà, việc nặng nhọc khổ cực đều gánh vác.
Trong ngoài đều là !
Mỗi năm bán lương thực, bán gia súc, bạc đều do chồng nắm giữ.
Đến một đồng xu cũng chẳng chia cho .
Khi còn đang căm phẫn bất bình, chồng bỗng cất lời.
13
“Nương Kim Đản và Cha Kim Đản hòa ly, hôm nay liền phân chia nhà cửa cho rõ ràng.”
Ta mở miệng: “Hài tử của , nhất định mang theo.”
Kim Đản năm tuổi, Thiết Đản ba tuổi, cả hai đều hiểu trong nhà đang xảy chuyện gì.
Chúng cùng ôm chặt lấy , như thể dự cảm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Mẹ chồng hỏi Chu Đại Trụ: “Ý ngươi thế nào?”
Chu Đại Trụ : “Hài tử là huyết mạch Chu gia, thể để nàng mang .”
Mẹ chồng gật gù: “ , hài tử là Chu gia, ngươi mang thì còn cho .”
Ta định lật bàn, thì giọng chồng vang lên: “Cho nên, hai đứa cháu trai theo nương Kim Đản, cũng theo nương Kim Đản.”
Ta: ???
Mọi : ……
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả, chồng tiếp tục : “Lão nhị tuổi cũng lớn, cũng nên thì ở riêng , vẫn để con ở nhà cũ. Đại Trụ thì dọn ngoài ở riêng là .”
Mẹ chồng sang với – kẻ đang sững sờ đến ngây dại: “Từ nay về , con chính là nữ nhi của , vẫn gọi là nương. Được , mau thu dọn y phục cho Chu Đại Trụ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hoa-ly-me-chong-muon-theo-ta/3.html.]
14
Chu Đại Trụ ngẩn .
Không ai là ngẩn .
Dù thì nhà nào hòa ly, đuổi con trai , giữ tức phụ chứ.
Mẹ chồng đẩy một cái.
Bất kể thật giả , hết thể hòa ly là !
Ta thể ở cùng hai đứa nhỏ, chỗ dung .
Còn về bọn họ đang giở trò kéo dài thời gian, tính toán để Chu Đại Trụ hưởng phúc tề nhân , mặc kệ.
Chỉ cần trong tay hòa ly thư, liền là kẻ tự do.
Hơn nữa, còn thể nhân quãng thời gian mà kiếm tiền, tìm cách lập nữ hộ cho !
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta vội vàng trở về phòng, thu dọn y phục của Chu Đại Trụ.
Trước đó dự cảm sẽ hòa ly, sớm thu cất y phục của , để lúc cuống quýt.
Vốn dĩ y phục và tiền bạc chẳng bao nhiêu, nếu mất thêm, thì còn cho !
15
Bên ngoài, Chu Đại Trụ còn đang gầm thét:
“Nương! Người dùng cách ép con cũng vô ích! Con thật lòng thích Mẫu Đan, cho dù đuổi khỏi cửa, con cũng ở bên nàng !”
“Nương, điên ! Lưu Nguyệt chỗ nào chứ! Trước chẳng còn chê nàng từ đầu đến chân đó ?!”
“Người còn là nương của con ! Chẳng lẽ cháu trai thì cần con trai nữa ! Trong bụng Mẫu Đan cũng là cháu trai của đấy!”
Mẹ chồng lúc hừ mạnh một tiếng, nhổ một ngụm: “Ngươi Vương bát đản thì cứ việc, còn lão nương thì !
“Cháu trai của lão nương tuyệt đối thể chui từ bụng kỹ nữ! Để chê đến rụng răng chắc!
“Ngươi đừng tưởng bản ngươi quan trọng lắm! Lão nương cho ngươi , lão nương chỉ một ngươi là con trai!
“Lão nương còn Kim Đản và Thiết Đản – hai cháu trai bảo bối !
“Lão nương cái loại con trai hồ đồ như ngươi! Mau cút , mang theo nữ nhân ngươi thương cho khuất mắt !”
16
Ta vội vàng ném gói hành lý của Chu Đại Trụ cho .
Chu Đại Trụ thấy đấu mẫu , trút hết cơn giận sang .
“Lưu Nguyệt, ngươi giở trò gì đúng ?! Ngươi cứ mặt dày ở Chu gia, thấy vui lắm ?! Ta sớm chẳng cùng ngươi chung sống nữa !”
“Ngươi tưởng nương thật lòng giữ ngươi ư? Chẳng qua là về thôi! Ta cho ngươi , tuyệt đối sẽ khuất phục!”
Ta hừ một tiếng, nhổ thẳng mặt :
“Đừng tự dát vàng lên mặt ! Bản ngươi là hạng gì, chẳng lẽ chính ngươi rõ ? Ngươi tưởng còn sống cùng ngươi ?
“Ngươi yên tâm! Hòa ly , và Chu gia các ngươi chẳng còn liên quan gì! hai đứa con là của , nhất định theo !
“Ngươi – một nông phu quê mùa – còn dạo thanh lâu! Chẳng chút bản lĩnh nào, bắt chước dáng vẻ của bọn công tử ăn chơi trác táng!
“Hài tử mà theo ngươi thì chỉ học thói ! Còn cưới cả kỹ nữ, hừ, mai cũng chỉ khiến khinh thường!”
Chu Đại Trụ giận dữ quát:
“Mẫu Đan đến thanh lâu, cũng là bất do kỷ! Sao các ngươi cứ đem chuyện thương tâm của nàng mà công kích chứ?!”