53
Buổi tối, dẫn hai đứa con chuẩn ngủ.
Mẹ chồng gọi sang chỗ bà để chuyện.
Ta nghi hoặc theo.
Bà : “Con gả cho Vương lão bản ?”
Ta lắc đầu: “Con lấy chồng. Chỉ nuôi Kim Đản và Thiết Đản khôn lớn.”
Sắc mặt bà trở nên khó xử, cuối cùng : “Thật , con xem, lão đại nhà , nhưng vẫn còn lão nhị mà.”
Ta: “A?”
Bà : “Hay là con gả cho Nhị Ngưu . Nhị Ngưu là tiểu thúc của Kim Đản và Thiết Đản, bình thường cũng đối xử với chúng.
“Nó cũng đối xử tệ với con, chúng đều là một nhà, rõ gốc gác. Thành thì ngày tháng cũng khác gì .”
Ta: ???
Ta kinh ngạc: “Tiểu thúc chẳng đang lo chuyện khoa cử , cưới con chẳng là chôn vùi tiền đồ của thúc ?”
Bà trợn mắt: “Thế thì nó , một bà lão nông thôn , cũng coi như chôn vùi đấy!”
54
Bà thật sự quá bất ngờ.
Ta… thật cũng từng nghĩ, tại cưới là tiểu thúc chứ.
Tiểu thúc ít nhất còn tiền đồ, hơn nữa chu đáo, đối xử với các con .
Không ngờ, bây giờ bà , thể gả cho tiểu thúc.
Gả cho , đương nhiên là .
Ta và các con cần chia lìa.
Mọi vẫn là một nhà.
Tiền đồ của tiểu thúc, cần dựa phận “tẩu tẩu cũ” mới hưởng lây.
Cho dù khoa cử thành, nhưng là , siêng năng, đối xử tử tế với bọn nhỏ, sẵn lòng chơi với chúng.
Dù thế nào, cũng là một nam nhân tệ.
Cho nên bà xong, lập tức đáp: “Con đồng ý!”
Chỉ sợ nhận lời chậm một chút, thì miếng thịt béo đến miệng bay mất.
Bà vỗ tay một cái: “Ta thích cái tính dứt khoát của con.”
Hai chúng đều vui.
Ta hỏi: “Vậy tiểu thúc sẽ chê ghét chứ?”
“Chính nó đề nghị, thì thể bằng lòng ?”
55
Ta và tiểu thúc định việc hôn sự.
Đã chắc chắn sẽ thành với .
Bây giờ thấy , vẫn còn ngượng ngập.
Tiểu thúc thì tự nhiên, còn tặng một chiếc trâm bạc.
Ta cũng mua vải, chuẩn may cho một bộ quần áo mới.
Hôn lễ sẽ tổ chức ở trong thôn.
Chúng dự định đợi thi xong mới .
việc chuẩn vẫn tiến hành.
Nhà cửa cần tu sửa và mở rộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hoa-ly-me-chong-muon-theo-ta/10.html.]
Chúng kiếm tiền, tất nhiên cũng sống thoải mái hơn, hơn nữa, đây cũng xem như một hôn lễ mới, một khởi đầu mới.
56
Chu Đại Trụ đến tìm : “Nhị Ngưu sắp lấy vợ , nàng vẫn còn ở chung với họ, nàng thấy thích hợp ? Không danh phận! Nàng mau với nương, chúng hòa !”
Ta kỳ lạ hỏi: “Mẫu Đan ?”
Chu Đại Trụ mím môi, cuối cùng cũng thật: “Nàng đứa bé là của một thương nhân giàu , tưởng rằng sẽ , nên mới lừa rằng đứa bé là con !”
Hắn ôm đầu, đau khổ : “Ta ngờ nữ nhân bên ngoài lừa dối như ! Lưu Nguyệt, vẫn là nàng nhất!”
Lúc , Nhị Ngưu tới.
Trong tay cầm nửa quả dưa hấu, với : “Nương mua đấy, bảo chúng ăn thử.”
Hắn Chu Đại Trụ, : “Ca, hôn lễ của và Nguyệt Nguyệt, ca nhớ tới nhé. Hôm đó sẽ nhiều món ngon, ca thể ăn no nê một bữa.”
Chu Đại Trụ ngơ ngác: “Ngươi và ai cưới hả?”
“Nguyệt Nguyệt chứ ai.” Tiểu thúc vẻ mặt đương nhiên.
Hắn còn nắm tay , dạy dỗ Chu Đại Trụ: “Ca, nàng dâu như Nguyệt Nguyệt, ca cần thì cần. Nương , thể để ngoài lợi.”
57
Chu Đại Trụ khi hiểu thì tức giận gào lên: “Nàng là tẩu tẩu của ngươi, ngươi thể cưới nàng!”
“Chính vì là tẩu tẩu của nên mới cưới chứ! Đây gọi là nước béo chảy ruộng ngoài!”
Chu Đại Trụ lập tức giơ tay định đánh.
Tiểu thúc : “Ngươi đánh , sẽ gọi nương đánh ngươi.”
Chu Đại Trụ khựng .
Tiểu thúc : “Ca, tỉnh , Nguyệt Nguyệt cho dù gả cho thì cũng sẽ với . Nếu thật sự còn giữ Nguyệt Nguyệt, thì hãy chúc phúc cho chúng , dù nàng cũng vẫn ở trong nhà thôi!”
Chu Đại Trụ hét: “Ngươi thật hèn hạ! Cưới chính tẩu tẩu của ! Ngươi còn là ?!”
Tiểu thúc đáp: “Ca, cưới Mẫu Đan, cũng gì, còn đưa tiền cho hai ăn cơm nữa. Vậy mà thể như thế ?”
Chu Đại Trụ á khẩu.
58
Hắn nhận chúng thật sự sắp thành , liền .
Hắn thảm thương.
Hắn hỏi chồng: “Rõ ràng vợ là của con, con cái cũng là của con, tại cuối cùng, rõ ràng đều ở trong một nhà, mà con chẳng còn gì cả?”
Bây giờ Chu Đại Trụ cũng về.
Mẹ chồng để ở trong thôn giúp nông, nuôi gia cầm, còn trông coi việc xây nhà.
Kim Đản và Thiết Đản gọi cả lẫn tiểu thúc đều là cha.
rõ ràng hai đứa trẻ thiết với tiểu thúc hơn.
Chu Đại Trụ mỗi đều như mất hồn mất vía.
Hắn chắc cảm thấy và ngôi nhà hòa hợp .
Mẹ chồng : “Lúc bảo ngươi đừng hồ đồ, mà ngươi cứ cố phạm bậy. Thôi, ngã một thì khôn . Ăn một vố, nhớ một đời!”
“Nương, con chẳng còn gì cả!”
Mẹ chồng tát cho một cái: “Tỉnh ! Đã cá cược thì chịu thua! Lẽ cũng hiểu ? Mau việc !”
Chu Đại Trụ ôm mặt bỏ chạy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiểu thúc thi đỗ tú tài.
Hôn lễ của chúng cử hành đúng hẹn.
Mọi : “Nguyệt Nguyệt mang theo con và chồng gả cho tiểu thúc, cũng thật thú vị.”
Bà : “Đều là chuyện vui của nhà , uống rượu thôi.”