SAU KHI GẢ VÀO ĐÔNG CUNG, TA VÀ THÁI TỬ ĐÃ HE RỒI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-11 14:34:55
Lượt xem: 431
01.
Ta là Lương đệ của Thái tử, tuy rằng gả vào phủ trước cả Thái tử phi, nhưng không được sủng ái, ăn mặc hay sinh sống chẳng khác gì đám nha hoàn.
Hắn không cho ta bước ra khỏi viện nửa bước, cấm ta giao tiếp với người bên ngoài, thậm chí còn thường xuyên nắm tay Thái tử phi tình tứ đi ngang qua cửa sổ phòng ta.
Cuộc sống như vậy… ta không chịu nổi nữa!
Nhìn bức tường cao ngất ngoài sân, trong đầu ta bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Tối hôm đó, nhân lúc Thái tử không có trong phủ, ta mang theo chút tiền riêng, leo tường bỏ trốn.
02.
Ninh Hương Các là nơi phong trần nổi tiếng trong kinh thành.
Ta vô cùng hối hận sao trước khi gả vào Đông cung lại không phát hiện ra chốn vui vẻ thế này chứ?
Sợ bị nhận ra, ta cải trang thành một vị công tử trẻ tuổi.
Mụ tú bà thấy ta là khách mới, liền vội vàng gọi mấy cô nương đến tiếp đón ta.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Đám cô nương ấy ai nấy đều yểu điệu thướt tha, trước lồi sau vểnh, vây quanh ta kéo đi kéo lui, khiến mặt ta bị kẹp chặt giữa hai đám thịt mềm nhũn, không nhúc nhích nổi.
Giờ thì ta hiểu rồi làm đàn ông hóa ra lại vui thế này cơ à.
Chỉ tiếc tửu lượng của ta quá kém, mới uống hai chén đã say khướt, đầu óc mơ màng.
Lờ mờ nhớ có một cô nương cõng ta lên phòng khách tầng hai, nói muốn cùng ta chơi trò kích thích.
Còn chưa kịp nếm mùi ôn nhu hương, cửa phòng đã bị một cước đá bật tung.
Người tới chính là Thái tử Lục Hành Chu.
03.
Hắn nhíu mày, túm cổ áo ta kéo dậy khỏi giường như xách một con gà con.
Gương mặt hầm hầm như hung thần sát quỷ.
“Hướng Tiểu Tiểu, không có lệnh của bản cung mà dám tự tiện rời cung, chán sống rồi à?”
Tiếng quát khiến tai ta ù đi, suýt chút nữa bật dậy khỏi người cô nương đang ôm: “Cái gì? Trời đánh à ?”
Sắc mặt Lục Hành Chu âm trầm đến mức dường như có thể nhỏ ra nước.
Nếu đây là thế giới tranh vẽ thì ắt hẳn đầu hắn sẽ hiện mấy ngọn lửa nhỏ bốc cháy phừng phừng.
Ta bị thứ khí thế đó dọa đến ngây người vô thức nhìn hắn chằm chằm, còn tặc lưỡi hái tiếng: “Chậc chậc, gương mặt này đúng là khuynh quốc khuynh thành nha~”
Không kìm được, ta đưa tay ra nhéo nhẹ vào má hắn một cái kết quả bị hắn lạnh lùng hất tay ra.
Trong chớp mắt, đám người trong phòng lập tức quỳ rạp xuống đất, không ai dám thở mạnh.
Ta bị hắn ôm gọn trong lòng , ngồi chễm chệ trên bệ cao.
Hắn khẽ cười, giọng lạnh như băng:.“Đã không biết nên để ai vào, ai không thì nơi này… cũng chẳng cần giữ lại nữa.”
Loáng thoáng nghe thấy hắn ra lệnh thiêu rụi Nghênh Hương Các, đầu ta lập tức tỉnh táo hơn một chút ở đây mỹ nhân nhiều thế này, mà hắn nói đốt là đốt à?
Đốt rồi thì sau này ta còn tìm đâu ra chốn tiêu dao?
Nhìn đôi môi hắn vẫn đang thao thao bất tuyệt ta chợt nảy ra một ý, liền nghiêng đầu, chụp một tiếng, hôn thẳng lên môi hắn.
Âm thanh vang dội, rõ ràng lan khắp cả phòng.
Không khí đột nhiên im lặng 1 cách đáng sợ.
Lục Hành Chu khựng người lại, thân thể cứng đờ, không hề nhúc nhích.
Còn chuyện đốt Nghênh Hương Các, cuối cùng… cũng coi như thôi.
Mà sau đó, rượu ngấm lên đầu, ta chẳng còn biết gì nữa, thiếp đi luôn.
04.
Khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, mặt trời lên cao quá ba sào.
Lâm di nương đứng bên cạnh, nhìn ta với ánh mắt nửa mừng nửa lo: “Chúc mừng Lương đệ, thật là hỉ sự nha~”
Chúc mừng cái gì cơ?
Ta ngơ ngác hỏi: “Lâm di nương đang nói gì vậy?”
Lâm di nương che miệng cười khúc khích: “Hôm qua Lương đệ được điện hạ bế về đấy. Lúc đi, ngài còn đích thân đút canh giải rượu cho người nữa kia~”
Mắt ta trợn tròn như chuông đồng đêm qua ta uống say đến mất trí nhớ, hình như… hình như là ta đã cưỡng hôn Thái tử!
Ta ôm đầu úp mặt vào gối tuyệt vọng mà rên rỉ: “Hu hu, Lâm di nương con không muốn sống nữa đâu!”
Thế là bây giờ, cả Đông cung đều biết ta được Thái tử bế về ai nấy đều xì xào bàn tán đoán xem liệu ta có nhân cơ hội này nhất phi trùng thiên*, tranh sủng với Thái tử phi hay không.
*(nhất phi trùng thiên: một bước lên mây, chim sẻ hóa phượng hoàng)
Câu trả lời dĩ nhiên là không.
Lục Hành Chu sau đêm đó chẳng những không bước chân vào viện ta lần nào, mà còn tăng cường canh gác, quản ta chặt hơn trước gấp bội.
05.
Ta rảnh rỗi đến mức phát chán đêm xuống lại chịu không nổi sự cô quạnh, ta lại lén mặc y phục của Tiểu Thúy, giả dạng cung nữ, đi theo mấy nha hoàn rời khỏi viện của mình.
Trong lòng ta cười như điên: Cuối cùng cũng thoát ra được rồi! Cái tên Thái tử chó má kia còn tưởng có thể giam lỏng được ta sao?
Ấy… nhưng sao đi mãi mà con đường này càng lúc càng quanh co?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ga-vao-dong-cung-ta-va-thai-tu-da-he-roi/chuong-1.html.]
Không giống đường ra ngoài cung chút nào.
Hình như… đây là chỗ ở của cái tên chó má Thái tử ấy!
Tốt lắm, vừa ra khỏi hang cọp đã rơi ngay vào ổ sói.
Tay cầm đèn lồng, ta tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong vì Lục Hành Chu đang nắm tay Thái tử phi, từ đằng xa đi tới.
Hắn dịu dàng nói: “Hôm qua không ở bên nàng nhiều, khiến nàng ủy khuất rồi.”
Thì ra giọng hắn có thể dễ nghe như vậy à?
Ta luôn nghĩ hắn chỉ có cái giọng trầm thấp đáng sợ kia thôi chứ.
Thái tử phi dịu dàng như nước, mềm mại như không xương, bám sát vào người hắn: “Điện hạ thường xuyên quan tâm muội muội cũng là điều tốt. Sủng một mình thiếp thôi e là khó tránh khỏi có điều tiếng.”
Mộ Dung Liên mỹ nhân đệ nhất kinh thành.
Cha là Tể tướng quyền khuynh triều dã.
Cô cô nàng lại là Hoàng hậu đương triều.
Vừa gả vào Đông cung liền được Thái tử độc sủng hai năm trời.
Còn ta thì sao?
Chỉ là thứ nữ không được sủng trong Hướng phủ. Mẫu thân mất sớm phụ thân chẳng đoái hoài.
Vào Đông cung rồi vẫn bị người ta khinh thường luôn phải cúi đầu né tránh.
Chắc… đây gọi là số mệnh.
Ta khẽ thở dài một tiếng.
Thái tử phất tay bảo tất cả lui xuống.
Xem ra là hai người họ sắp…hành phòng.
Ta không rời đi xa, ngược lại còn núp sau một tảng đá lớn, mắt không chớp nhìn về phía gian phòng ấy.
Chắc đầu óc ta có vấn đề thật rồi, vậy mà lại thấy nhìn lén người khác hoan ái có chút… kích thích?
Âm thanh thở dốc khe khẽ truyền ra, mặt ta nóng ran.
Nghĩ đến Thái tử ngày thường nghiêm túc đạo mạo, không ngờ lại… mãnh liệt đến vậy!
Ta còn muốn nghe rõ hơn một chút.
“Xem có vui không?”
Một giọng trầm thấp, dễ nghe đến rợn người vang lên ngay bên tai.
Ta cười khan: “Vui chứ.”
06.
Sau đó ta ngây người ra.
Quay đầu nhìn lại, phía sau là một bóng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, y bào tung bay trong gió.
Là Lục Hành Chu!
Ta kinh hoàng chỉ vào căn phòng tối om phía trước, rồi lại chỉ vào hắn đang đứng trước mặt mình, lưỡi bắt đầu líu lại: “Ngươi… ngươi không phải đang ở trong kia sao? Vậy… sao lại…?”
Ta không tin nổi vào đôi mắt mình , còn định tiến tới cấu thử một cái cho rõ thực hư.
Nhưng chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo hắn quét tới, ta lập tức co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn như con rùa rụt cổ vào mai.
Cái nét mặt sát thần kia… không thể nhầm được, chính là Thái tử thật!
Trong phòng, tiếng thở dốc ngày càng kịch liệt, hắn thì nhàn nhã khoanh tay nhìn ta, giọng điệu đầy trêu chọc: “Hóa ra Lương đệ có sở thích xem loại chuyện này?”
Ta chẳng còn đường chối cãi, đành chống chế: “Thần thiếp cũng không ngờ điện hạ lại có bản lĩnh… ‘rắn thoát xác’ đấy.”
Vừa dứt lời, ta đã hối hận lỡ miệng nói toạc bí mật của hắn, lẽ nào hắn sẽ… g.i.ế.t người diệt khẩu?
Ai ngờ khóe môi hắn giật giật, rồi bốp một cái vỗ mạnh vào đầu ta: “Là ve sầu thoát xác, không biết dùng thành ngữ thì đừng nói bừa.”
Ta ôm đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trông vô cùng tủi thân.
Thế nhưng… trong ánh mắt lạnh lùng kia, ta lại thoáng thấy một tia bất đắc dĩ.
Cả hai chúng ta cứ thế đứng sau tảng đá, không ai nói thêm lời nào.
Không biết qua bao lâu, tiếng động trong phòng dần nhỏ lại.
Một người nam nhân bước ra, vóc dáng chẳng khác gì Thái tử.
Ta nuốt khan một cái vậy ra suốt hai năm qua, cái gọi là “độc sủng” của Thái tử phi… là Thái tử “ giả “ dốc sức “phục vụ”?
Ta run như cầy sấy thì ra cái tên đàn ông này còn vô sỉ đáng sợ hơn ta tưởng.
Hắn bước sát lại gần, hơi thở phả lên mặt ta, lành lạnh như lưỡi rắn l.i.ế.m qua: “Chậc, bị nàng nhìn thấy rồi ta nên xử lý thế nào đây?”
Ta lập tức giơ bốn ngón tay lên thề độc: “Thần thiếp đảm bảo sẽ không nói ra ngoài, nếu lỡ miệng sẽ bị trời đánh thánh vật.”
Thái tử chẳng buồn để ý đến ta, tay lật nhẹ, không biết từ bao giờ đã có một con d.a.o lạnh lẽo đặt thẳng lên cổ ta, từng chữ như từ địa ngục vang lên: “Chỉ có người c.h.ế.t …mới giữ bí mật.”
Ta toát mồ hồi lạnh, mắt nhắm cứng đờ, hai chân ta run cầm cập sắp đứng không vững đến nơi.
Ngay lúc ta tưởng thật sự sẽ mất mạng, bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ.
Ta mở mắt ra, chỉ thấy tên khốn đó đang ngồi xổm dưới đất, ôm bụng cười như điên.
Ta thật sự muốn hỏi hắn 1 câu.
“Ngươi cười cái khỉ gì thế hả?”